Nhẫn nhịn kích động muốn bùng nổ, cô khó khăn cười với bà cụ.
Cái gọi là qua sông thì phải luỵ đò, cô đây vừa cầm vừa ăn còn cần hồn khí trên người Cố Trường Sinh, không thể tức giận với bà Cố được, đúng không? Lại nói, mặt mình đến bản thân còn chẳng muốn nhìn, bà Cố cũng chỉ là... hơi thẳng tính chút thôi.
Về tình có thể tha thứ, về tình có thể tha thứ...
“Mẹ!”
“Anh đừng có gọi tôi là mẹ! Tôi không có đứa con như anh!”
Bà Cố rất tức giận, nói với Cố Thanh Vân nhưng lại trợn mắt với Cố phu nhân.
“Sống đến nửa đời người rồi mà lời của thầy bói cũng tin! Ban đầu ta bảo anh đừng lấy Sở Ngọc Bình anh không nghe, bảo anh ly dị anh không nghe. Bây giờ con dâu xấu như vậy anh cũng dám đón về nhà, anh muốn ta tức chết à?”
Mắt Cố phu nhân đỏ ửng, nước mắt ẩn hiện trong khóe mắt, “Mẹ, con xin lỗi, thật sự xin lỗi mẹ!”
Đậu Đậu hiểu ra không phải bà cụ này là đang tức cô, yên tâm lại đồng thời im lặng thông cảm với Cố phu nhân. Phu nhân nhà giàu cũng không dễ làm mà...
“Bà nội, đừng, giận, mà.”
Cố Trường Sinh dè dặt kéo vạt áo bà cụ. Bà cụ trợn mắt nhìn Cố phu nhân một cái, thay đổi sắc mặt, cười hiền từ với Trường Sinh, “Cháu ngoan, bà nội không giận, đừng sợ, đừng sợ, ngồi xuống ăn cơm đi.”
Xong xuôi lại liếc Cố phu nhân một cái, lạnh giọng nói, “Tốt nhất là cô ta có thể chữa khỏi bệnh cho cháu trai ngoan của ta.”
Chữa bệnh? Trò đùa gì vậy? Chữa bệnh ngốc hả?
Đậu Đậu nghi ngờ nhìn Cố phu nhân, đối phương đỏ mắt cố nặn ra một nụ cười khó coi, “Ăn cơm đi.”
Đè xuống suy đoán mơ hồ trong lòng, Đậu Đậu ngồi xuống cầm đũa lên ăn.
Cơ thể này thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng, phải ăn, phải cố hết sức mà ăn!
Cho nên một bàn năm người, một người già còn mải tức, hai người lớn thì phiền muộn, chỉ còn lại hai đứa nhỏ vùi đầu ăn không nói gì, một người trong đó còn liên tục ngẩng đầu nhìn đối phương ngây ngô cười hi hi hai tiếng.
Cố Trường Sinh rất thích Đậu Đậu, vừa ăn vừa gắp thức ăn cho cô, có vẻ sợ cô ăn không đủ no. Đậu Đậu hai ba miếng quét sạch một cái cánh gà, Trường Sinh lập tức gắp cho cô một cái đùi gà. Sau đó ngẩn tò te nhìn cô ăn sạch cái đùi gà, dứt khoát đẩy đĩa thịt bò kho cho cô.
“Ăn, chỉ biết ăn, quỷ chết đói đầu thai à?”
Bà Cố lầm bầm đập đũa xuống đứng dậy trở về phòng, khóe mắt Cố phu nhân ẩm ướt, rốt cuộc không nhịn được khóc lên. Bà vội vàng lau nước mắt, sợ Cố Trường Sinh ngẩng đầu nhìn thấy.
Cố Thanh Vân bận rộn làm ăn cả ngày ở ngoài, về nhà còn phải thu dọn cục diện hỗn loạn, “Ngọc Bình, tính mẹ như thế...”
“Đưa cơm vào phòng mẹ đi. Mẹ đã lớn tuổi rồi, không thể không ăn, em mệt rồi, em đi nghỉ đây.”
Đậu Đậu ăn xong kéo Cố Trường Sinh về phòng xem hoạt hình.
Cố phu nhân để cô và Trường Sinh ở chung một phòng, đây chính là mong muốn của cô, bây giờ vừa vặn có thể ngồi thiền nghịch chuyển mấy lần Đạo Vương tâm kinh. Hồn khí tinh khiết quả nhiên danh bất hư truyền, cô ở cùng cậu ta chưa đến nửa ngày mà đã có thể cảm giác được kỳ kinh bát mạch đều đang từ từ được linh khí đả thông rồi. Cứ theo tốc độ này, chữa khỏi mủ trên mặt chỉ là chuyện ngày một ngày hai thôi. Đậu Đậu vô thức cong khóe miệng, ánh mắt sáng lên.
Qua hai tiếng, cô kết thúc lần ngồi thiền đầu tiên sau khi trọng sinh.
Buổi sáng cô ngồi thiền ở bệnh viện, vận hành Đạo Vương tâm kinh rất khó khăn, chứ đừng nói đến tự kiểm tra bên trong. Lúc này hồn khí đầy đủ, cô phải xem xem cơ thể này có mắc phải bệnh gì hay không. Đậu Đậu nhắm mắt lại, quét mắt từ trên xuống dưới. Tim gan bình thường, phổi thận cũng không tệ, biết được tin tức này Đậu Đậu rất hài lòng, tiếp tục quét mắt xuống. Dường như nhìn thấy cái gì rất khủng khiếp, cô đột nhiên trợn to hai mắt__rắn, trứng rắn!