Diệp Tinh Trạch không vui, “Sư thúc, sao người có thể nói như vậy chứ? Chúng ta một không trộm hai không cướp, chia tiền hoa hồng cũng quá khó nghe rồi.”
Đậu Đậu, “... Ha ha.”
Bọn họ không trộm không cướp, nhưng bọn họ gài bẫy lừa người, không sai chứ?
Có điều cô cũng lười tranh cãi với cậu, bởi vì nói cho cùng, cô cũng không quá vui lòng thừa nhận mình làm chuyện thiếu đạo đức. Không những không muốn thừa nhận, cô còn cảm thấy làm như vậy là thay trời hành đạo nữa. Mẹ của Cố Thanh Vân chính là một người gây hoạ. Trên tay bà ta có quá nhiều máu, bọn họ thay trời hành đạo xử lý bà ta chút thì sao chứ?
“Tiền con gửi vào thẻ rồi, ngày khác lấy cho người. À, nhưng mà sư thúc, con cảm thấy người vẫn là mau dùng số tiền đó đi mua nhà đi, tránh cho ngày nào đó lại không cánh mà bay. Con đã nghe Thập Nhất sư thúc nói rồi, người bị lừa gạt cũng không phải một hai lần.”
“...” Thật là mất mặt!
Cô đâu có phải là bị lừa gạt, cô là ngũ hành thiếu kim không giữ được tiền.
Tiền để trong thẻ chỉ cần một tháng không tiêu sẽ không cánh mà bay, cô còn uất ức lắm đó biết chưa?
Kim mộc thủy hỏa thổ, người tu đạo luôn sẽ thiếu một hai cái. Vì để ngừa vạn nhất*, giữa các sư huynh đệ với nhau cũng không thể tiết lộ. Cho nên cô cũng chỉ có thể lừa gạt Thập Nhất sư huynh nói cô bị lừa hết tiền rồi. Ai bảo hắn luôn tới hỏi mượn cô tiền mua trang bị chứ. Còn là trang bị trong game nữa!
Hơn nữa...
Hắn mượn tiền từ trước đến nay chưa từng trả, còn thề son sắt, “Dù sao muội giữ lại cũng sẽ bị lừa gạt thôi.”
Thân là người tu đạo đắm chìm vào game cũng thôi đi, còn cây ngay không sợ chết đứng nuốt tiền của cô... Đáng sợ!
Sau một hồi câm lặng, Đậu Đậu mở miệng, “Vậy được, ngày khác tôi đi mua một căn. Cúp đây.”
“Ấy ấy ấy, đừng cúp. Sư thúc, người đọc tin tức mới chưa?”
“Tin gì?”
“Kim gia đó! Buổi sáng phóng viên tung ra chứng minh thực tế hàm lượng chì của Kim gia vượt quá chỉ tiêu, xí nghiệp Kim gia đã ngưng trệ rồi. Chậc chậc, có lẽ lát nữa Lý Thúy Vân sẽ kêu khóc đến quỳ lạy mong dì Sở bỏ qua cho đấy.”
Đậu Đậu nghĩ đến nguyên chủ từng bị ức hiếp, trong lòng thoải mái, “Đáng đời!”
“Còn có La gia, có lẽ cũng sắp rồi.”
“La gia?” Đậu Đậu suy nghĩ một hồi, “Nhà La Chính Hi làm ăn đứng đắn mà. Nhà bọn họ có thể xảy ra chuyện gì chứ?”
“Ha ha, đương nhiên là con làm rồi!”
Tiểu Đông Quách một bộ muốn được khen ngợi, “Con kêu anh con chấm dứt hợp tác với La gia. Bây giờ cha của La Chính Hi đang sụt sùi với anh con nữa cơ.”
Vừa nghĩ tới đôi cẩu nam nữ xứng đôi vừa lứa đó, Đậu Đậu liền nghĩ ra chiêu độc hơn, “Ầy, làm khó là được rồi. La gia cũng không có lỗi gì lớn lắm.”
“... Sư thúc, cái này không giống người.”
“Sao lại không giống tôi chứ? Người dịu dàng khoan dung lại hiền lành như tôi...”
Diệp Tinh Trạch không lên tiếng, cậu muốn được yên tĩnh.
Đậu Đậu nói tiếp, “Ai làm nấy chịu, con của bọn họ cặn bã lại không phải là lỗi của bọn họ.”
Môi Diệp Tinh Trạch giật giật, “Vậy... con đi nói với anh con là bỏ qua à?”
“Ừ, nếu không cậu còn muốn thế nào?”
Diệp Tinh Trạch vẫn không dám tin tưởng, “Thật sự cứ bỏ qua như vậy sao?”
“Cậu bị ngu à? Hai nhà bọn họ đều phá sản thì chúng ta còn có kịch hay gì mà xem chứ? So với nhìn bọn họ khổ mệnh uyên ương, tôi càng muốn nhìn hai người đó chó cắn lẫn nhau hơn.”
“Là ý gì ạ?”
“Cậu nghĩ xem, Kim gia phá sản rồi, nhưng La gia vẫn yên ổn. La Chính Hi sẽ vì một đứa con gái có chút nhan sắc mà vứt bỏ tiền đồ tốt đẹp sao?”
“Sẽ không.”
“Vậy thì đúng rồi. Hơn nữa theo tôi biết, hai người này đã sớm ăn trộm trái cấm rồi. Đến lúc đó ầm ĩ ra chưa cưới đã có thai trước, tên cặn bã đó sẽ huỷ hôn gì đó... Chậc chậc, cẩu huyết! Cẩu huyết nóng hổi!”