Kim San nắm chặt tấm quỷ bài, thở dốc, đẩy La Chính Hi đột nhiên lao đến hôn mình ra, “Anh Chính Hi, anh có đồng ý lấy em không?”
Hai mắt La Chính Hi lờ đờ, khi nói mặt không chút biểu cảm, “Anh đồng ý.”
“Thật chứ? Vậy anh nói lại lần nữa đi.”
“Anh đồng ý.”
“Nói lại một lần nữa?”
“Anh đồng ý.”
Kim San cười thỏa mãn, buông quỷ bài ra rồi ôm chặt lấy gã ta, “Thật tốt, cuối cùng em cũng có thể là cô dâu của anh rồi.”
Đầu óc La Chính Hi mê mẩn, dường như dù thế nào cũng không thể nhìn rõ người trước mặt mình. Trong suy nghĩ có một giọng nói của trẻ con không ngừng gọi ba, không ngừng nói cho gã ta biết, đây chính là người phụ nữ mà gã ta cần.
Người phụ nữ mà gã ta cần? Gã cần người phụ nữ như thế nào?
Nhỏ nhắn mảnh mai, trắng trẻo mịn màng, có một đôi mắt to gian xảo, khi mỉm cười dường như có thể làm cho trái tim người khác tan chảy. Cho nên gã thỏa mãn ôm lấy Kim San, tựa như than thở, lại tựa như đang gọi tên của người mà gã yêu thương nhất.
Gã ta gọi, “Đậu Đậu.”
Gã ta thề, “Anh sẽ không phụ em nữa đâu.”
Gã ta ôm cô ta, nói: “Nếu đã có con rồi, vậy thì chúng mình kết hôn đi.”
La phu nhân không nghe rõ La Chính Hi cụ thể nói những gì, chỉ lờ mờ nghe thấy, có con rồi, vậy thì kết hôn.
Sau đó Kim San liền bật khóc, không nói gì mà chỉ ôm La Chính Hi thật chặt rồi khóc. Nếu anh không gọi nhầm tên cô thành Đậu Đậu, vậy thì thật tốt biết bao? Kim Đậu Đậu, đợi tôi làm thiếu phu nhân La gia rồi, nhất định sẽ tìm cô tính sổ!
Từ sau đó, Kim San và La Chính Hi coi như chính thức hòa hợp. La phu nhân dùng mọi cách để cản trở nhưng vẫn không thể cứu vãn, chỉ đành tức giận vung tay quay người đi.
La Chính Hi ngủ tại nhà Kim San một đêm, lúc tỉnh dậy vẫn không quên đưa cô ta đi học. Tuy bị muộn giờ, thế nhưng như vậy đã là rất tốt rồi không phải sao? Nghĩ đến đây, Kim San ưỡn ngực ngẩng đầu, đi qua chỗ ngồi của Đậu Đậu. Cô ta đã có con rồi, cô ta không còn phải sợ Đậu Đậu sẽ vạch trần cô ta nữa. Thế nhưng điều mà cô ta không thể ngờ tới chính là Kim Đậu Đậu lại đưa tay chặn cô ta lại.
Đúng vậy, Đậu Đậu đưa tay chặn Kim San lại.
Tuy rằng hết lần này đến lần khác cô tự nhủ bản thân đừng quản việc vớ vẩn của Kim San, bất luận Kim San như thế nào cũng đều là do cô ta tự tìm đến, cứ để tự cô ta đi tìm chết đi!
Thế nhưng cô lại không thể khống chế được bệnh nghề nghiệp của mình, nhìn thấy tiểu yêu tiểu quỷ là chân tay ngứa ngáy muốn bắt, muốn quản. Cho nên khi Kim San đi qua chỗ cô, cô vẫn là không thể nhịn được.
Một tay chặn lại không nói, còn buột miệng nói ra, “Cô lại kiếm chuyện, tại sao cứ không biết hối cải vậy? Lại còn dám nuôi quỷ nhỏ? Cô không muốn sống à?”
Kim San không ngờ việc cô ta nuôi quỷ lại bị Kim Đậu Đậu biết, vô thức nắm chặt tấm quỷ bài trên cổ, “Chị đang nói gì vậy? Em không hiểu.”
Đậu Đậu liếc thấy hành động của cô ta, hận một nỗi không thể nhảy lên tát cho cô ta hai cái bạt tai thật mạnh để cô ta tỉnh táo lại.
Vì sao lại nhảy lên, còn sao nữa, còn không phải là vì thấp sao?
Kim San cười nhạt, trong lòng nghĩ, Kim Đậu Đậu, sao cô không đi chết đi? Cô ta vừa nói dứt, con quỷ nhỏ trên cổ cô ta liền động đậy. Thế nhưng Yêu Nghiệt vừa lướt ánh mắt lạnh lùng qua đó thì đứa bé giống như nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ, bán mạng rụt người về phía sau. Trốn sau lưng Kim San không tính, lại còn từ sau lưng chui vào người Kim San.
“Đừng quan tâm nữa.” Hắn nói, “Tên quỷ nhỏ này đã uống máu của cô ta đủ bảy ngày rồi, cho dù là sư phụ Vân Tung của em cũng không thể bắt được nó.”
Đậu Đậu quay đầu nhìn hắn, rõ ràng là không phục. Cho dù quỷ nhỏ đã uống bảy ngày máu, đã lập khế ước tử vong, nhưng cô cũng có thể dùng bùa để trấn nó, đến khi nó loại trừ hết oán hận, sẽ tự khắc bỏ đi.
Nhìn rõ được ý nghĩ biểu đạt từ ánh mắt cô, Yêu Nghiệt chau mày lại, giơ tay chỉ bụng của Kim San.