Trong lòng Diệp Vô Song lầm bầm như vậy, liếc thấy vẻ mặt thắc mắc của thủ lĩnh sơn tặc, quả quyết lắc đầu… đình chỉ kế hoạch.
Nếu như Diệp lão thành chủ không mời mấy vị này đến đây làm khán giả thì anh ta có thể bắt cóc Mạch Phi nhân cơ hội hỗn loạn bỏ đi. Nhưng mà bây giờ ở đây có nhiều Ma tộc như vậy, ra tay thế nào? Huống hồ bên cạnh Mạch Phi, còn có một Đại Vu Sư võ công vô cùng lợi hại nữa!
Thủ lĩnh sơn tặc tỏ ý đã nhận được, lặng lẽ, lặng lẽ, lui về không nói gì nữa.
Thế là mọi người tập trung xem, xem người thanh niên dung mạo đẹp trai vừa xuống đó, rốt cuộc có thể đánh bại Diệp Khuynh Thành không?
Đáp án, tất nhiên là… có chút khó khăn!
Diệp Khuynh Thành là Nhiễu Lan Đằng năm lá, Thích Uyển Như là Nhiễu Lan Đằng sáu lá.
Hai người bọn họ đều gần như đạt đến đỉnh cao nhất trong quá trình tu luyện của mình, theo lý mà nói, Thích Uyển Như nên rất dễ dàng thắng Diệp Khuynh Thành mới đúng.
Thế nhưng lại không phải như vậy, Thích Uyển Như tiến lên vây đánh Diệp Khuynh Thành, vốn dĩ đã sắp thắng rồi, trong lúc đó không biết Diệp Khuynh Thành đã làm gì, đột nhiên lại có thêm không ít công lực.
Kĩ năng bẩm sinh của Diệp Khuynh Thành là gió, kĩ năng bẩm sinh của Thích Uyển Như lại là nước.
Lúc mới bắt đầu, Thích Uyển Như biến hóa lưỡi băng từng lưỡi từng lưỡi một đều gần như chí mạng, Diệp Khuynh Thành khốn đốn dùng gió thổi đi, thể lực đã tiêu hao rất nhanh.
Thế nhưng không biết tại sao, trên người cô ta đột nhiên có một nguồn năng lực liên tục không ngừng, cơn gió thổi ra giống như bão cát, hất bụi đất lên che mắt Thích Uyển Như.
Sau đó lưỡi băng cũng theo cơn gió mà đổi phương hướng, từng lưỡi từng lưỡi một tất cả dồn về phía Thích Uyển Như.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Mạch Lăng xông lên, động tác nhanh nhẹn kéo Thích Uyển Như sang bên cạnh, đỡ thay cô, hứng trọn thế tấn công của Diệp Khuynh Thành.
Năm lá đấu với sáu lá miễn cưỡng có thể thắng, nhưng năm lá đấu với bảy lá lại khác nhau một trời một vực.
Kĩ năng bẩm sinh của Mạch Lăng là lửa. Bây giờ lửa gặp gió cứa lên người anh ta, anh ta muốn giả vờ thua, thế là chỉ có thể thu lại thế lửa.
Diệp Khuynh Thành nhìn ra điểm này, không phục, tiếp tục đẩy mạnh gió thổi cát bụi lên, trong lúc mờ mịt không rõ, rút kiếm đâm qua đó.
Cô ta phải ép Mạch Lăng ra tay, bởi vì hiếm khi cô ta mới gặp được một đổi thủ có thể đánh thắng được mình, cho dù có thua, cô ta cũng phải đánh một trận cho hả hê vui sướng!
“Ê! Ông mau bảo cô ta dừng tay lại!”
Đậu Đậu không kiềm chế được gào lên với lão thành chủ, lão thành chủ không động đậy, trong lòng nghĩ, Mạch Lăng à Mạch Lăng, cậu lại thà chịu thua chứ không chịu cưới con gái lão phu làm thiếp! Rốt cuộc cậu đang nghĩ cái gì vậy? Lão phu cứ không bảo nó dừng tay đấy, cứ muốn xem xem giữa sinh mạng và nạp thiếp rốt cuộc cái nào quan trọng hơn?
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Đậu Đậu liếc thấy trên mặt đất có một lớp băng sắp tan.
Bởi vì lúc mới bắt đầu, Thích Uyển Như giữ thế cục thắng chắc nên lớp băng đó mới sượt qua quần áo của Diệp Khuynh Thành, không làm tổn thương chỗ yếu hại, nhưng cũng nhiễm máu của Diệp Khuynh Thành.
Đậu Đậu nhớ đến ghi chép trong cuốn sổ nhỏ của mình, nhớ đến cái thiên bẩm trời phú hấp tinh đại pháp đó, lạnh mặt, cuối cùng hỏi Diệp lão thành chủ một câu, “Thành chủ, trước đó ông nói, muốn để cho con gái của ông an phận một chút đúng không?”
Diệp lão thành chủ sững sờ một lúc, cắn răng gật đầu, “Đúng! Vậy nên ta ngươi chỉ cần đánh bại nó, sau này nó sẽ… Chờ chút, ngươi đi đâu vậy?”
Đậu Đậu nhảy khỏi đài cao, nhẹ nhàng giống như một con mèo hoang linh hoạt.
Cạnh chân cô chính là lớp băng tán loạn, lớp băng dần dần tan, máu cũng hơi chuyển sang loãng.
Cô nhìn vai Mạch Lăng bị đâm một đao, cắn răng, dùng đầu ngón tay chấm một ít máu cho vào miệng. Sau đó nhảy lên võ đài, nắm chặt tay của Diệp Khuynh Thành!