Huyết khế đã giải rồi, y thoi thóp hơi tàn sống tiếp.
Y cũng biết cô không thể thích mình, nhưng chẳng phải vận mệnh đã sắp đặt sẵn để y phụ tá cho cô sao?
Y đã thận trọng cẩn thận lâu như vậy đều là bởi vì giúp đỡ cô lên nắm quyền, sao cô vẫn cứ không hiểu chứ?
Cô còn nói y xấu xa?
Y xấu xa ở đâu? Y chẳng qua chỉ là bị Ma quân gài bẫy thôi!
Lẽ nào chỉ bởi vì y nhất thời không kiềm chế được bản thân phạm phải sai lầm, mà y phải chung sống cả đời với một người phụ nữ mình không thích hay sao?
Sinh mệnh của Ma tộc sẽ rất dài đó!
Y không muốn làm như vậy, y cũng không muốn thỏa hiệp, không thích chính là không thích. Y có thể lấy cô ta nhưng vĩnh viễn sẽ không bảo giờ coi cô ta là vợ. Lỗi lầm đó y sẽ không bao giờ tái phạm nữa.
Quyển Châu Liêm bất ngờ hắt xì một tiếng, ngẩng đầu nhìn trời, khẽ thở dài.
Ô Lan đi qua, khoác lên người cô ta một chiếc áo khoác ngoài, “Tiểu Vu Sư, ngươi đừng quá buồn, có lẽ Vu Sư đại nhân nghĩ đi nghĩ lại sẽ hiểu ra thì sao?”
Quyển Châu Liêm vừa nghe liền bật cười, là nụ cười đau khổ, “Ô Lan, ngươi không hiểu đâu, y sẽ không hiểu ra đâu, trước khi việc mà y muốn làm chưa hoàn thành, y vĩnh viễn sẽ không hiểu ra được.”
“Vậy ngươi còn…”
“Ta không cam tâm, ta không cam tâm chịu thua như vậy. Nếu như ta thực sự thua Mạch Phi vậy cũng cho qua đi, nhưng bây giờ ta chẳng qua chỉ là thua giấc mơ của y, thua chấp niệm của y… Việc này, bảo ta sao có thể cam tâm đây?”
“Ý của Tiểu Vu Su là… Vu Sư đại nhân không hề thích Mạch nhị tiểu thư?”
Quyển Châu Liêm không nói gì, coi như ngầm thừa nhận.
Ô Lan không hiểu, vẫn lên tiếng hỏi, “Tại sao?”
“Không tại sao cả, ta mệt rồi, muốn về phòng ngủ, ngươi cũng nghỉ sớm đi.”
Cô ta không thể nào nói cho Ô Lan biết lời dự đoán đó, việc này càng ít người biết càng tốt, đặc biệt là Ma quân…
Thế nhưng Ma quân sớm muộn gì cũng sẽ biết, không biết thân phận của Đậu Đậu cũng sẽ biết hành tung của Đậu Đậu.
Bởi vì Mạch gia đùng một cái thiếu mất hai con ma, ông ta đâu có mù đâu chứ?
Huống hồ Mạch Quỳnh Lâm căn bản không hề giấu ông ta.
Cho nên Ma quân một khi kích động sẽ đi tìm Mạch tướng quân, Mạch tướng quân nghe thấy mục đích đến của Ma quân liền nghệt mặt sững sờ, mãi lâu sau mới gượng cười mấy tiếng, “Ý của Quân thượng nói là, là thần dạy con gái không đúng cách, chẳng phải thần… thần đã bảo con trai đi tìm rồi sao? Kiểu gì cũng sẽ tìm thấy, ha ha ha, kiểu gì cũng sẽ tìm thấy.”
Ngoài mặt Mạch tướng quân nở nụ cười, trong lòng lại nghĩ là: Con gái của ông mất tích liên quan gì đến ông ta? Ông ta bá chiếm một đứa rồi còn chưa đủ hay sao giờ còn muốn chiếm nốt đứa còn lại? Có thể có liêm sỉ một chút được không?
Ma quân nghe thấy lý do thoái thác của Mạch tướng quân, hừ lạnh một tiếng không tin, chỉ nhìn sang Mạch Truy nãy giờ đứng bên cạnh chuyên tâm hóng hớt ăn dưa rồi nói, “Thiếu tướng quân ở lại Ma đô cũng không có việc gì quan trọng, bản quân đặc biệt cho phép ngươi ra ngoài, đi tìm Mạch Phi về đây.”
Mạch Truy sững sờ, rất nhanh sau đó cung kính nói dạ.
“Nhưng mà thần không biết em gái mình đang ở đâu, nên đi đâu tìm?”
“Ngươi không biết, bản quân thì biết chắc? Nếu bản quân biết nàng ấy đang ở đâu, vậy còn cần để ngươi đi hay sao?”
Mạch Truy, “… Quân thượng nói đúng.”
Sau đó Mạch Truy liền ra ngoài tìm vu vơ, tiếp sau đó vị quan Tinh Tú nhìn chằm chằm bàn tử vi cả nửa tiếng đồng hồ cũng không chớp mắt lại choáng váng thêm lần nữa.
Gã choáng váng Ngọc Đế liền sợ, từ lúc quan Tinh Tú bói ra việc Thiên Đình đổi chủ, thần kinh ông ta đã căng thẳng vô cùng, lúc lúc lại quan sát vẻ mặt của quan Tinh Tú, ông ta sắp biến thành chuyên gia biểu cảm rồi.
Vậy nên quan Tinh Tú choáng váng một cái, Ngọc Đế liền lo lắng, “Sao thế? Lại làm sao thế?”