Diệp Tinh Trạch mờ mịt, chỉ vào Yêu Nghiệt, khóc không ra nước mắt, “Sư thúc, người không thương con nữa.”
Yêu nam bắt nạt cậu, cũng không thấy sư thúc nói một câu.
Nhưng Đậu Đậu đâu biết hai người này đã gặp mặt, cô còn tưởng tên nhóc này không thấy Yêu Nghiệt nữa kìa. Vì thế cô trừng mắt nhìn Yêu Nghiệt một cái, mau chóng an ủi đứa nhỏ, “Sao tôi có thể không thương cậu được? Tôi chưa nói không cho cậu ăn mà! Ha ha ha, ăn xong rồi mau về làm bài tập đi, tháng sau kiểm tra đừng nói là không biết.”
Tháng sau thi tháng sau thi, sư thúc có cái chủ ý vớ vẩn gì thế, hiện giờ toàn bộ trường đều biết cậu đi trộm bài thi rồi. Mất mặt lắm biết hay không!
Diệp Tinh Trạch cậu là người tự do tự tại, nộp giấy trắng cũng là bình thường thôi. Cậu trộm bài thi? Buồn cười!
Hừ, còn giả vờ nghe không hiểu cậu nói gì, còn cố ý xuyên tạc ý tứ của cậu, xem ra sư thúc bị sắc đẹp của Yêu Nghiệt mê hoặc rồi!
Không được! Cậu không thể bó tay chờ chết được. Cậu phải nghĩ biện pháp đuổi tên Yêu nam này đi.
Sau đó Diệp Tinh Trạch đáng thương quệt miệng đi về.
Đậu Đậu vò đầu, không hiểu gì cả, “Cảm xúc của nó sao lại thay đổi nhanh vậy? Thời kỳ trưởng thành à?”
Yêu Nghiệt mỉm cười, không nói lời nào.
Hắn có thể nói gì? Nói sư điệt em nhìn thấy anh, tưởng anh là nam yêu được em bao dưỡng? Ha ha, nói xong chắc chắn hắn sẽ bị đuổi ra ngoài.
Tuy rằng cô cũng không có biện pháp đuổi hắn ra ngoài. Nhưng mà nghe nói phụ nữ có thai khi tức giận cũng sẽ ảnh hưởng đến đứa nhỏ. Vì hậu đại, hắn vẫn nên im lặng làm một mỹ nam thì hơn.
Đậu Đậu khó hiểu xong thì thôi, an ổn ăn xong cơm, tắm rửa sạch sẽ lên giường đi ngủ.
Yêu Nghiệt động ngón tay hủy một bàn rác, vui vẻ lên giường chui vào chăn của Đậu Đậu.
Đậu Đậu, “…”
Có cần vui vẻ vậy không? Sao đột nhiên cô lại thấy xà yêu này có chút ngốc nhỉ? Không phải chứ? Là cô suy nghĩ nhiều chăng?
Đậu Đậu xoay người, nhìn chằm chằm Yêu Nghiệt, cuối cùng xác định là cô nghĩ nhiều rồi.
Cực phẩm Yêu Nghiệt đẹp như vậy, sao có thể ngốc chứ?
“Đẹp không?”
“Đẹp!”
Phản ứng được mình lại làm chuyện ngu xuẩn gì, Đậu Đậu co rút khóe miệng, xoay người cho Yêu Nghiệt một bóng lưng.
Yêu Nghiệt cong khóe môi, ôm cô từ sau lưng, “Ngoan, ngủ đi.”
Bụng ấm ấm, Đậu Đậu ngáp một cái. Trước khi ngủ còn nghĩ, cứ nói xà là động vật máu lạnh, sao con bên cạnh cô lại ấm vậy chứ? Không tồi, đông ấm hạ mát.
Hôm sau, sáng sớm Đậu Đậu đã tỉnh. Sau khi tỉnh liền phát hiện cảm giác thiếu ngủ đã không còn nữa. Đánh răng rửa mặt xong, ra ngoài phòng khách đã thấy trên bàn có một hộp cháo và hai cái bánh bao thịt.
Đậu Đậu nhướn mi, “Anh mua sao?”
“Ừ.”
“Sao anh lại mua ít vậy?”
Yêu Nghiệt, “… Em ăn không hết.”
“Tôi ăn không đủ no!”
Yêu Nghiệt ngồi trên sô pha bắt chéo chân, nghe Đậu Đậu kháng nghị cũng không thèm nâng mắt, “Cược đi.”
“Cược gì?”
“Nếu em không ăn hết, vậy đêm nay phải cho tôi cắn một cái.”
Đậu Đậu nhếch miệng, “Nếu tôi ăn hết thì sao?”
“Ha ha, vậy tôi cho em cắn.”
“Cút!”
“Đùa chút thôi mà,” Yêu Nghiệt lơ đãng giải thích một câu, đứng lên lấy dây buộc tóc lại, “Nếu em ăn hết, muốn gì tôi cũng chiều.”
Hai mắt Đậu Đậu sáng lên, không biết lại có chủ ý gì, “Thật sao?”