Diệp Tinh Trạch vẻ mặt khoe khoang, giống như fan não tàn giúp thần tượng mình thanh minh. Sở Minh Hiên ừ khẽ, không phủ nhận. Tên ngốc hưng phấn, hận không thể khen Đậu Đậu thành một đóa hoa Bá Vương. Nào là ngây thơ, thuần khiết lại thiện lương, hoạt bát, đáng yêu lại hào phóng, Sở Minh Hiên nghe đến đầu đầy sương mù… Người tên ngốc đang nói tới là Kim Đậu Đậu hả?
Cuối cùng của cuối cùng, tên ngốc khoác vai Sở Minh Hiên rồi tổng kết, “Tóm lại, qua thôn sẽ không có điếm này. Cậu ấy mà, cứ chờ mà hối hận đi.”
Sở Minh Hiên, “…”
Lúc Đậu Đậu về, tay trái đeo cổ vịt cay, tay phải cầm chai coca lớn, trong lòng còn ôm một hộp gà rán to. Diệp Tinh Trạch thấy thế vội vàng đến đón, “Nhiều vậy cô có ăn hết được không?”
“Đương nhiên hết.”
Đậu Đâu đưa coca cho tên ngốc cầm, màu đen của chai coca càng tôn lên làn da trắng ngần mềm mịn của cô. Sở Minh Hiên nhớ tới bộ dáng cô dùng rượu đế xoa bụng cho cậu, nhất thời miệng khô lưỡi khô.
Đậu Đậu mở cửa lên xe, lấy lại chai coca, rồi quét mắt nhìn Sở Minh Hiên một cái. Sở Minh Hiên giống như bị bỏng, cuống quýt dời mắt.
Cậu bị sao đây? Chẳng lẽ cậu thật sự giống như Tinh Trạch nói, là tên chỉ nhìn vẻ bề ngoài? Không, không phải! Do sự biến hóa của Kim Đậu Đậu quá lớn… cậu chỉ quá kinh ngạc thôi.
Tài xế của Sở gia đi ra, Sở Minh Hiên lên xe, đuổi theo xe Diệp Tinh Trạch. Người lái xe cứu bọn họ tên là Vương Quyền Quý, làm ở công ty taxi Thuận Phong. Chín năm làm việc chăm chỉ, chỉ vì ước mơ sau này sẽ có một công ty taxi riêng. Đậu Đậu tưởng hai thiếu gia này sẽ lấy tiền báo đáp người ta, ai ngờ Diệp Tinh Trạch nói Sở Minh Hiên sẽ mua nhà mua xe cho ông ta.
Đậu Đậu nghe xong, phun một ngụm coca vào cửa kính, “Phụt! Nhà giàu chết tiệt! Sao cậu ta không báo đáp tôi? Tôi mới là ân nhân cứu mạng của hai người mới phải chứ?”
Đậu Đậu xua tay, “Cậu xem sư thúc cậu là cái gì? Sao tôi có thể lấy của người nhà chứ?”
“Vậy ý người là…”
“Tôi cứu cậu là đương nhiên, tôi cứu cậu ta cũng chưa nói là không cần báo đáp. Nếu cậu ta đã có nhiều tiền như thế thì… Hi hi hi.”
Diệp Tinh Trạch sởn tóc gáy, trong lúc đó chỉ còn có thể cầu nguyện. Người anh em, không phải bạn thân không giúp cậu, mà là tiểu sư thúc của tôi không dễ chọc vào!
“Sở Minh Hiên mua nhà mua xe cho chú tài xế, vậy cậu thì sao?”
“Con hả? Con mua cho ông ta một loạt xe taxi.”
Đậu Đậu, “…”
Thế giới của nhà giàu, cô không hiểu. Vẫn là im lặng ăn cổ vịt cay thì hơn.
Rất nhanh đã tới công ty taxi Thuận Phong, Diệp Tinh Trạch xuống xe trước, lại sang chỗ Đậu Đậu mở cửa xe giúp cô. Ferrari màu lửa đỏ, màu có chút giống cổ vịt cay, nhìn kĩ, cửa kính xe còn dính một chút coca. Đậu Đậu tuyệt không xấu hổ, dù sao cũng là người một nhà, thằng nhóc này dám ghét bỏ thử xem.
Người tài xế được ông chủ gọi vào văn phòng, lúc đầu còn tưởng mình làm sai chuyện gì, ông ta có chút đứng ngồi không yên. Khi thấy mấy người Đậu Đậu tới thì mới thở ra một chút, “Ôi, là mấy người sao, làm tôi sợ muốn chết, còn tưởng ông chủ muốn đuổi việc tôi chứ.”
Diệp Tinh Trạch cà lơ phất phơ, “Không phải đuổi việc chú, nhưng mà cũng không khác đuổi việc là bao.”
Tài xế mơ màng, “Nghĩa… nghĩa là sao? Tôi… tôi đâu làm gì sai.”