Yêu Nghiệt đóng cửa lại, không để ý nói, “Tối qua ta và cô ấy ngủ cùng một giường, vậy ngươi nói xem ta là ai?”
Diệp Tinh Trạch cũng nản rồi, sư thúc lại làm cái gì đây? Sao lại giấu một tên Yêu Nghiệt trong phòng chứ?
Hay là sư thúc cậu thích tên này rồi?
Nhiều năm như vậy vẫn không chịu thừa nhận đám đàn ông kia, là vì không thèm nhan sắc của người ta chăng?
“Tôi không tin! Tôi muốn gặp sư thúc!”
Diệp Tinh Trạch hung hăng trừng Yêu Nghiệt một cái, bước tới cửa phòng ngủ, nhưng lại bị Yêu Nghiệt giữ lại.
“Này, thả tôi ra, dựa vào đâu mà không cho tôi gặp sư thúc... Ưm ưm!”
“Thành thật đứng đợi, đừng có làm ồn.”
Diệp Tinh Trạch, “Hừ!”
Ỷ vào khuôn mặt đẹp mà câu dẫn sư thúc cậu, nhiều lắm chỉ là con vịt thôi! Lại còn học chú Tư Sở Gia mặc cổ trang, làm như mình có phong độ lắm! Diệp Tinh Trạch càng mắng càng tức. Bởi vì cậu mắng đi mắng lại, sau đó lại phát hiện mình mắng có chút...
Người này nhan sắc kinh người, dựa theo tướng mạo mà nói thì hắn cũng đã bỏ xa mấy tên đàn ông theo đuổi sư thúc đến tận mấy con phố rồi. Hơn nữa trên người lại có quý khí, mặc cổ trang không chỉ phong độ mà còn phong độ hơn hẳn chú Tư Sở nữa.
Rốt cuộc hắn là ai á?
Nếu có thể giữ được cậu thì nhất định không phải người thường. Chẳng lẽ hắn cũng là người tu đạo?
Không thể nào?
Đạo sĩ bắt yêu giới tính nam của núi Đạo Vương và chùa Chân Võ có ai mà cậu chưa nhìn thấy. Người có khuôn mặt yêu nghiệt thế này, không có khả năng không nghe nói đến chứ nhỉ?
Thời gian từ từ trôi qua, bất tri bất giác đã đến năm giờ chiều.
“Ưm! Ưm!”
“Đợi một lát.”
Diệp Tinh Trạch sắp muốn quỳ lạy tên Yêu Nghiệt này rồi.
Làm ơn, cậu đã đứng cái tư thế chuẩn bị vào cửa này từ gần 11giờ rồi, chân cũng sắp hỏng mất, mẹ kiếp!
Trong phòng vang lên tiếng động, Yêu Nghiệt đứng dậy liếc Diệp Tinh Trạch một cái, sau đó giải trừ phong ấn, khiến tên ngốc ngồi phịch trên đất.
“Ông nội nhà ngươi, ta phải nói cho sư thúc biết!”
Yêu Nghiệt không để ý đến cậu, đi vào rồi lại đi ra, bế một người vừa bẩn vừa thối.
Đó là... Sư thúc cậu?
Diệp Tinh Trạch không giả chết nữa, chịu đựng đau đớn trên đùi vội vàng đứng lên, “Ngươi muốn dẫn cô ấy đi đâu?”
“Tắm rửa.”
“Không được! Ngươi không thể làm vậy! Ngươi không được lợi dụng lúc người khác khó khăn!”
Yêu Nghiệt nhướn mi, “Ồ? Thì đã làm sao?”
Diệp Tinh Trạch chửi bậy một trận, vừa định hỏi hắn là ai thì lại bị đông cứng nữa. Mẹ kiếp, vừa mới tự do được hai phút, thương hại cậu nên cho cậu hoạt động một chút rồi lại bắt đứng tiếp à?
“Này! Ngươi có biết cô ấy là ai không? Cô ấy chính là đệ tử được tổ sư gia yêu thích nhất núi Đạo Vương. Nếu ngươi dám làm bậy, lão tổ sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!”
“Ông ta không bỏ qua cho ta?” Yêu Nghiệt hừ lạnh, ánh mắt lạnh thấu xương, “Ông ta dựa vào cái gì mà không bỏ qua ta?”
“Dựa vào việc ngươi bắt nạt sư thúc!”
“Ồ? Phải vậy không?”
Nhiệt độ không khí đột nhiên hạ xuống, Diệp Tinh Trạch sợ run người. Sau đó cổ bị nắm nhấc lên, hai chân cách mặt đất, một thanh âm âm trầm đáng sợ truyền đến.
“Vậy ngươi về nói cho lão bất tử kia biết. Đời này, kiếp sau, kiếp sau nữa, cô ấy vĩnh viễn làm nữ nhân của ta, sinh con dưỡng cái cho ta. Nếu ông ta dám ngăn cản, ta nhất định huyết tẩy núi Đạo Vương!”
Diệp Tinh Trạch suy yếu gật đầu, mặt đã nghẹn thành màu đỏ tím. Trước khi ngã xuống, cậu thấy rõ ánh mắt của đối phương. Tròng mắt xanh thẳm, con ngươi dựng thẳng giống như mèo.
Không, là mắt rắn!
Trên mặt hắn chợt lóe đường vân màu xanh lam nhạt, là vảy rắn. Hơn nữa hắn nói sư thúc chỉ có thể sinh con của hắn…