“Ca Ca.” Hỏa Hà Nà vừa về tới Viêm Điện, Viêm Đế ngồi trên ghế đỏ trong đại điện, hắn đã hiểu rõ tất cả mọi việc.
Một mái tóc ngắn đỏ rực, trông hắn rất uy nghiêm oai dũng, Viêm Đế nhíu chặt mày kiếm lại, nhìn muội muội ngã dưới thềm đá khóc lóc, trầm ngâm không nói.
“Viêm Đế cơ trí, xin ngài hãy tháo gỡ nghi ngờ của ta có được không? Tại sao hắn lại chọn nữ nhân loài người mà không phải là ta chứ?” Hai mắt Hỏa Hà Na đẫm lệ hỏi.
Viêm Đế lắc đầu, “Đây là số mạng hắn đã chọn, Diêm Quân đã cảnh cáo hắn, lựa chọn của hắn sẽ dẫn đến chiến tranh lớn của hai tộc, nhưng hắn vẫn cố ý không hề thay đổi ý định.”
Lời của hắn làm Hỏa Hà Na kinh sợ.
“Ngài nói là, ngài muốn đánh nhau với Xà Quân sao?” Trời ạ! Chuyện kinh khủng tới mức này rồi sao. “Không, không được. Xin ngài đừng làm vậy, cho ta thêm một chút thời gian, để ta thử lại lần nữa xem.”
Nhất định nàng có thể hóa giải tà khí của hai phe, vì tình yêu, nàng nóng lòng cầu xin hắn. Viêm Đế thoáng nhìn bằng với đôi mắt sắc bén, liền thở dài nói. “Ngươi không thể quên được tình cảm với Xà Quân sao. Ngươi phải biết, nếu ngươi giết nữ nhân của hắn, vĩnh viễn Xà Quân sẽ căm ghét ngươi, ngàn vạn năm cũng không thể hóa giải được.” Viêm Đế không đành lòng, liền cảnh cáo nàng.
Nàng chính là muội muội duy nhất của hắn, sao hắn có thể tàn nhẫn để nàng đùa trên lửa đỏ mà tự thiêu chứ?
“Vì muốn lấy được Xà Quân, cho dù hi sinh tánh mạng vĩnh hằng, ta cũng không oán trách.” Nước mắt trong suốt của nàng liền nhỏ xuống trên thềm đá, nhất thời hóa thành một đóa Tinh Liên (cây sen tinh).
Diễm Chi Nữ lại hóa thành Tinh Liên, đó là sinh mạng được chuyển hóa. Không thể yêu Xà Quân, nàng tình nguyện chết đi.
“Vậy ngươi hãy đi đi! Mong rằng trong tương lai của ngươi, Xà Quân sẽ không hận ngươi.” Bất đắc dĩ nhắm chặt đôi mắt hỏa lại, một tay phất lên, nàng quỳ gối dưới thềm đá lập tức biến mất không còn thấy nữa.
“Xà Quân, hi vọng ngươi sẽ không phụ bỏ tình cảm, mà Diễm Chi Nữ đã dành cho ngươi.”
2.Đêm tân hôn, Tái Lạc Tư ôn nhu dịu dàng cuộn tròn bao quanh Chân Lôi, hắn kiên nhẫn vuốt ve nàng, chờ đợi nàng trở nên ướt át, để mở ra cho hắn, chờ đợi nàng cởi bỏ những rụt rè của thiếu nữ để cùng hắn vui thích trong đêm tân hôn.
Hắn nhẹ giọng ở bên tai nàng dụ dỗ, để đêm đầu tiên đầy sợ hãi của nàng, hóa thành tình yêu như mực nước dâng cao, mới chậm rãi tiến vào trong nàng, để cho mình vùi sâu vào trong thân thể của nàng, đem sinh mệnh thần thánh của hai người kết hợp lại thành nhất thể.
“A” Khi hắn xuyên qua nàng, trong nháy mắt, nàng nhẹ hô lên một tiếng, thân thể đau đớn làm nàng nhíu mày thật chặt.
Mặc dù chôn sâu trong cơ thể nàng, làm nàng cảm giác có gì đó bị thất chặt mà tắt nghẽn, càng khiến người ta tăng thêm mê loạn nhiều hơn, không thể chờ đợi mãi, dù cứ muốn kích thích tình yêu liên tục nhưng hắn vẫn cố chịu đựng, không hy vọng mình quá mạnh sẽ làm nàng sợ.
“Đừng lo lắng cho ta, đây là ta vì ngươi mà muốn chứng minh, chứng minh cho việc tối nay ta là của ngươi, tất cả tình cảm của ta đều thuộc hết về ngươi.” Mặc dù trong lòng vẫn có chút sợ hãi, thân thể vẫn còn chút đau đớn kháng cự, nhưng nàng cam tâm vì hắn mà bỏ qua tất cả. “Ngươi vì ta mà làm rất nhiều chuyện, nhưng ta chỉ có thể duy nhất lấy chính mình hiến tặng cho ngươi.” Nàng xấu hổ nói, đem chính thân thể của mình, hoàn toàn tiến vào chỗ sâu trong hắn.
Tự nàng dâng hiến, làm khơi dậy lòng ham muốn của hắn, không hề bị ức chế liền mở rộng ra, giải phóng chính mình, cứ thế mà chạy băng băng vào trong cơ thể nàng. Theo từng tiếng ngâm nga vui vẻ của nàng, Tái Lạc Tư đem ham muốn hai người dâng lên tới tột đỉnh của thế giới.
Xà Quân hòa tan vào trong tình cảm nồng nàn của Chân Lôi, nàng tràn đầy ngọt ngào nằm tựa vào trong lòng của hắn, hưởng thụ cảm giác cưng chiều cùng sự che chở bảo bọc của hắn, cả ngày lẫn đêm cùng hắn ở chung một chỗ.
Trong cung Xà Vương, từ chỗ hai người có thể nghe được tình cảm chân thành, bóng dáng cả hai giống như đang chung du khắp nơi trên thế giới, tiếng cười vui vẻ của Xà Quân cùng niềm hạnh phúc của nàng, đã vươn xa ra cả Xà Giới, tình cảm nồng nàn của hai người, có thể nói làm người khác phải ghen chết được. Đủ để chứng minh, sự chờ đợi mười năm của bọn họ quả không sai.