Xà Phược

Chương 7

Trước Sau

break
Cự vật cao cao dựng thẳng không ngừng nhỏ ra chất lỏng trong suốt, Chung Hạo sững sờ nhìn vật kia hệt như nhìn thấy một con quái vật nào đó, không biết nên làm thế nào.

“liếʍ ta.” Lưu Sa nắm tóc Chung Hạo, cằm hơi ngữa lên, ra lệnh.

“Ta, ta…” Tuy rằng Chung Hạo hơn nam nhân bình thường một bộ phận, nhưng hắn vẫn thích nữ nhân mềm mại thơm mát, thích cùng nữ nhân làʍ t̠ìиɦ. Tắt đèn thì ai biết được ngươi có bộ dạng gì. Tuy là trong suốt quá trình có chút khó khăn, nhưng cũng không thể phủ nhận hắn cũng đạt đến cao trào kɧoáı ©ảʍ.

Hiện tại, hắn quỳ gối giữa hai chân Lưu Sa, nhìn vật thể tương tự của mình, nhưng kích thước so ra lại thô to hơn gấp đôi, hắn quả thật không biết nên làm gì.

Lấy lòng y, ngậm nó vào miệng, dùng cổ họng mυ"ŧ vào…

Ánh mắt Lưu Sa đã ra lệnh như thế.

Hơi thở đàn ông mãnh liệt khiến hắn suýt ngất đi, đầu gối chậm chạp xê dịch, theo mỗi bước nhỏ lại có dịch thể trong suốt nhỏ xuống giữa hai chân. Hắn có thể cảm giác được chất lỏng dính vào da nhớp nháp, tê dại ngứa ngáy, dưới thân run rẩy một trận, suýt chút nữa đạt đến cao trào. Lúc này, hắn mở miệng chạm vào nam vật của đối phương ngay trước mặt.

“Đúng rồi, chính là như vậy.” Lưu Sa rêи ɾỉ thở dài một hơi, nam nhân mơ màng quỳ gối giữa hai chân y, đôi mắt đen bị hơi nước thấm vào, lúc đem nó ngậm vào trong miệng, hai hàng lông mày gắt gao nhíu chặt lại.

Loại vẻ mặt này quả thực rất hợp với hắn, bị lăng nhục đến khuất phục…

Bàn tay đang giữ đầu nam nhân càng nắm chặt hơn, cơ hồ muốn ép đầu về phía háng y.

Nam nhân khó chịu phát ra tiếng nức nở, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống. Hắn bắt đầu giãy dụa, hai đánh đánh loạn xạ lên bụng Lưu Sa.

Lưu Sa nhếch đuôi chân mày, dùng yêu lực trói buộc hai tay nam nhân. Khiến cho cảnh ngộ của nam nhân cang thêm bi thảm, đầu gối quỳ trên mặt đất, chỉ có thể dựa vào khoang miệng và đầu lưỡi để liếʍ mυ"ŧ hầu hạ cự vật dữ tợn của y.

Dòng chất lỏng không kịp nuốt vào theo khóe miệng trào ra, Chung Hạo cảm thấy bản thân không thể nào thở được, khoang miệng bị nhét kín, trong mũi tràn ngập mùi vị nam tính của y. Tệ hơn nữa là hắn lại bị mùi vị kia kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cơ thể càng trở nên bất thường, hoa huyệt dường như có ý thức tự động hé ra hợp lại chờ đợi được yêu thương, dịch nhờn trong suốt lại như giọt nước mưa tí tách rơi xuống. Ngọc hành càng lúc càng khó chịu hơn, lúc nãy bởi vì không cam lòng, cảm thấy xấu hổ mà quên đi mất nhưng dần dần cảm giác này càng trở nên mãnh liệt. Hắn lui về phía sau một chút, đầu lưỡi liếʍ dọc theo cự vật chạm vào hai viên tinh hoàn.

Lưu Sa hít một hơi thật sâu, khóe mắt nhuộm một màu đỏ ửng xinh đẹp.

Y đột ngột đè nam nhân xuống, mạnh mẽ tách ra đôi chân thon dài rắn chắc, hung hăng đâm vào.

Chung Hạo hét lớn một tiếng, hắn cảm thấy bụng mình sắp bị Lưu Sa chọc thủng. Đóa hoa bị động tác kịch liệt của y ma sát trở nên đỏ tươi vô cùng dâm mỹ, bên trong tiết ra một lượng hoa dịch lớn thấm ướt vật thể xâm nhập.

“To quá…” Hai chân Chung Hạo bị đặt lên vai Lưu Sa, thân thể tùy ý lay động theo động tác của y. Nước mắt chảy ra, hai tay bị trói chặt phía trên đỉnh đầu: “Đi ra ngoài, ô ô, a a, ta sẽ chết mất, sẽ chết…”

Hắn cầu xin tha thứ lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ thêm thú tính của Lưu Sa, hung hăng đâm thật mạnh sau đó bất ngờ rút ra, chỉ chừa lại phần đỉnh tròn bên trong hoa huyệt mẫn cảm.

Chung Hạo bị y đùa giỡn liên tục kêu rên thống khổ, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt dâng lên phía dưới bụng, nam hành đang dựng thẳng đã muốn đạt đến cao trào một lần, chỉ là âm huyệt phía dưới vẫn chưa đủ để đạt đến đỉnh điểm. Lưu Sa luôn đùa giỡn hắn, khoảnh khắc hắn sắp đạt đến cao trào liền đem cự vật rút ra khiến hắn cảm thấy vô cùng trống rỗng.

Bị tra tấn thống khổ, hắn không thể suy nghĩ được bất cứ điều gì, theo bản năng bắt đầu vặn vẹo thắt lưng, nhếch mông lên cao, dùng âm huyệt của mình chậm chạp nuốt vào cự vật đang ngoan cố không chịu tiến vào kia.

“Mau, nhanh lên…”

“Thực là không có biện pháp với ngươi, vừa rồi rõ ràng không phải nói không cần sao.” Lưu Sa cắn cắn lỗ tai Chung Hạo cười nhẹ, bàn tay đặt lên ngực hắn vuốt ve. Cơ thể nam nhân thật rắn chắc, nụ hoa màu nâu nỗi bật rõ rệt trên làn da màu mật ong. Y cắn bên trái, dùng đầu lưỡi liếʍ vòng tròn xung quanh nhìu lần.

“Đừng, đừng liếʍ chỗ đó… ta sẽ…” hai nụ hoa bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ dựng thẳng, chỉ thêm một chút nữa sẽ đạt đến cao trào….

“Sao thế?” Không thể tưởng tượng được hắn lại mẫn cảm như vậy, hạ thân Lưu Sa đang làm càn như dã thú, mặc sức ở bên trong hoa huyệt đấu đá lung tung. Bàn tay lại đang xoa nắn nụ hoa hắn, đột nhiên dùng sức ngắt véo một cái.

Một bên ôn nhu, một bên lại tàn khốc, trên dưới đối lập nhau, kɧoáı ©ảʍ kịch liệt như một tia sét đánh vào người hắn. Chung Hạo run rẫy dữ dội, hai chân đột ngột mở rộng sang hai bên, co giật vài cái, sau đó vô lực cố gắng ôm lấy lưng Lưu Sa, hai chân mềm nhũn buông thỏng xuống nương theo hành động cuồng vọng của Lưu Sa mà đong đưa.

Lưu Sa vừa tiến vào vừa ôm lấy người hắn lật lại, khiến cho hắn quỳ sấp trên mặt đất, sau đó nâng một chân hắn lên từ bên hông mãnh liệt đâm vào. Trong suốt quá trình, cự vật của y luôn đâm thật sâu vào bên trong hoa huyệt của Chung Hạo. Nơi vô cùng mẫn cảm, lại bị nam nhân liên tục ma sát chung quanh, nhịn không được lại phun ra vài cột nước trong suốt.

Tiếng nước dâm mỹ khiến cho Chung Hạo run rẩy nghiêng đầu sang một bên, nhưng lướt mắt qua vẫn không thể tránh khỏi thấy được hình ảnh hoa huyệt đỏ bừng, một cây đỏ hồng thô to đến mức khiến người ta sợ hãi đang điên cuồng đâm xuyên vào cơ thể hắn. Cảnh tượng kí©ɧ ŧɧí©ɧ thích kia khiến bụng dưới hắn đau xót. Lại bắt đầu ngã vào cơn sóng du͙© vọиɠ, toàn thân chỉ có thể bất lực nằm trên mặt đất lạnh như băng, tùy ý y dùng cự vật nóng như lửa mà xâm phạm.

“Rất mẫn cảm.” Lưu Sa tán thưởng một tiếng, y đương nhiên biết nam nhân đã muốn lên đến cao trào. Chỉ là một kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhỏ, đã phun ra nhiều nước như vậy, cọ sát vào nam căn khiến y có cảm giác tê dại. Cùng là mùi vị của giống đực như nhau, nhưng nam nhân này lại phát ra mùi vị hệt như mị dược kí©ɧ ŧɧí©ɧ y vô cùng mãnh liệt.

Rất thơm, trong không khí tràn ngập mùi hương của hắn.

Ngón tay vươn ra chạm đến bên cạnh hoa huyệt, vuốt ve hai cánh hoa nho nhỏ.

“A a, không.” Nam nhân run rẩy, nhắm chặt hai mắt lại.

Lưu Sa nở nụ cười, ngón tay bắt đầu chơi đùa với hai cánh hoa mềm mại đồng thời mãnh liệt đâm xuyên vào: “Lại một lần, tới cao trào cho ta xem.”

Chung Hạo bị đùa giỡn đến bật khóc, đóa hoa mẫn cảm bắt đầu đau đớn vì bị hành hạ, nhưng mà kɧoáı ©ảʍ sâu sắc lại càng thêm mãnh liệt khi cảm nhận được đau đớn, hắn sắp chịu không nỗi: “Không, đừng như vậy…” kɧoáı ©ảʍ vô tận bao quanh khiến hắn không chịu được, ngay khi vừa đến cao trào, Lưu Sa đột ngột rút ra cự vật, cường ngạnh cắm vào miệng hắn.

Ánh mắt hắn trở nên trống rỗng, dưới hạ thân mãnh liệt phun dịch lỏng, đồng thời từng ngụm từng ngụm nuốt xuống số tϊиɧ ɖϊ©h͙ Lưu Sa bắn ra.

Lưu Sa thở hổn hển nhìn Chung Hạo đem toàn bộ chất lỏng nuốt vào, nở nụ cười.

Thật lâu sau y mới bình tỉnh trở lại, rút cự vật đã khôi phục lại kích cỡ bình thường, cúi xuống hôn lên môi Chung Hạo. Trong miệng nam nhân vẫn còn lưu lại mùi vị của chính mình, y cuốn lấy đầu lưỡi hắn, ôn nhu đùa giỡn.
break
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc