Vào ngày Tam Phục thời tiết cũng thật nóng bức đến khác thường, không ít người đi đường ở đây thường đi ra ngoài khi tiết trời bắt đầu lạnh vào lúc chạng vạng tối, bởi vì Vu Liễu thôn hôm nay đã đưa tới không ít lương thực để bổ sung cho sự hao hụt của cửa hàng gạo Kim gia, hơn nữa việc oanh oanh liệt liệt của mỹ nam tú Đông Công Doãn mấy hôm trước đã giúp cho việc buôn bán cũng phát triển không ngừng, không chỉ bù đắp cho tổn thất bị thiêu hủy lần trước, Kim Bảo Nhi lại càng bận rộn đến tối mày tối mặt, mỗi ngày trời còn chưa sáng liền đi ra ngoài, buổi tối thì đợi đến lúc trăng đã treo cao thì mới về phủ, hoàn toàn không chú ý đến một cậu nhóc nhỏ bé đã trốn học được mấy ngày rồi, cho đến khi Lưu Vân lại một lần nữa tìm đến cửa.
Ngươi nói cái gì, Lộ Nhi đã năm ngày không đến trường học sao? Âm thanh tính toán lập tức dừng lại, Kim Bảo Nhi đặt cây bút ở trong tay xuống, cuộn ống tay áo lên, sắc mặt có chút kinh ngạc.
Lưu Vân có tìm ngươi vài lần, nhưng vì ngươi đi ra ngoài nên đã truyền lời lại cho tiểu nhị, thế nào, ngươi không biết sao? Lưu Vân cũng sửng sốt, nàng còn tưởng rằng Lộ Nhi lúc trước nghe lời, được Bảo Nhi ca ca đồng ý cho nên hắn mới nghỉ ngơi, nhưng mà, cho dù có nghỉ ngơi, thì cũng nên để cho Bảo Nhi ca ca tới nói với mình một tiếng mới phải, không ngờ rằng, Lộ Nhi căn bản lại không nói với nàng.
Truyền lời cho tiểu nhị trong cửa hàng? Kim Bảo Nhi cười khổ liếc mắt nhìn đám người đang loay hoay ở xung quanh, sợ rằng cũng quên sạch vụ này luôn rồi.
Ngươi yên tâm, hắn mấy ngày nay đều ở trong phòng đọc sách, ta hiện tại đi xem một chút rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Lưu Vân muội muội, người trước tiên cứ trở về, trời nóng như vậy, lại làm phiền ý tốt của ngươi, chút nữa ta sẽ phái người đưa tới tin tức cho ngươi. Áy náy hướng nàng gật đầu, phủi đi bụi bậm trên người, mang vẻ mặt xanh mét chạy về hướng Kim gia.
Lộ Nhi gần đây ra sao, mặc dù nàng cảm thấy khá kỳ lạ vì sao không nhìn thấy được hắn nhưng cũng không muốn làm khó hắn, không ngờ hắn ngay cả đến trường học cũng không đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ơ, đây không phải là cô giáo sao, xem ngươi quan tâm Lộ Nhi như thế, cái bao gạo này cũng có thể đưa tiễn ngươi được rồi. Đông Công Doãn chui ra từ phía sau quầy hàng, thấy bóng dáng của Kim Bảo Nhi biến mất, mới tiện tay lấy ra một túi gạo nhỏ đưa cho Lưu Vân, trên mặt cười gian.
Về phần lý do, đương nhiên là do công trạng của nàng ta vì đã tố cáo Lộ Nhi rồi, lần này để xem coi tiểu tử kia có bị đánh một trận không nhé, nhớ tới hồi bé mình chỉ cần không học tập, quấn Bảo Nhi chơi đùa, thì việc tiếp theo mà nàng làm chính là cầm cành cây đuổi đánh còn mình thì bỏ chạy, còn nhỏ đã kiên quyết như vậy, hiện tại, nhất định sẽ đem tiểu tử kia đánh tới không thể rời giường nổi.
Đa tạ gạo của đồng tính công tử, đoán chừng bán đi cũng sẽ nhận được không ít tiền, nghe nói Lân Hoa thiếu gia ở trấn bên cạnh đang đòi giá cao để mua vật dụng của ngươi, ta có thể ve vét một số tiền lớn rồi. Hiên ngang đập lên vai hắn, nàng ngược lại cũng không có chút không vui nào, ngược lại còn thầm châm chọc hắn ta thích trai đẹp.
Không đợi sắc mặt Đông Công Doãn chuyển sang trắng hồng, Lưu Vân đã sải bước lớn như một nam tử trong nháy mắt liền đi ra khỏi cửa hàng gạo, lưu lại người nào đó đang cắn răng nghiến lợi buồn bực vì móc bạc cho sói.
Lộ Nhi, Lộ Nhi… Vội vàng trở lại Kim gia, Kim Bảo Nhi vỗ vỗ lên cửa phòng của hắn, thiệt là, Phượng nha đầu tại sao lại không nói cho mình biết Lộ Nhi không đi học, nghĩ tới đây, nàng mới đột nhiên nhớ tới, Phượng nha đầu xin nghỉ phép nửa tháng để trở về thăm người thân, mà người đưa Lộ Nhi đi học lại là Đông Công Doãn nha, dĩ nhiên là ước gì bé không đi học rồi, trời nóng thế này tốt nhất vẫn là nghỉ ngơi.
Ca ca? Một âm thanh mơ hồ từ cửa sổ bên phải truyền đến, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ tươi giống như con tôm được nấu chín, Hôm nay tại sao lại về sớm như vậy? Hắn lo lắng nhìn xung quanh, một dáng vẻ làm việc trái với lương tâm.
Cô giáo nói với ta rồi, ngươi tại sao lại đi đến trường học, Lộ Nhi, có phải ngươi bị bệnh hay không? Ca ca gần đây bận việc nên cũng không chăm sóc cho ngươi được, nhanh, mở cửa ra cho ta nhìn một chút, mặt của ngươi vì sao lại đỏ đến thế chứ? Ánh mắt nàng gấp gáp ý bảo hắn mở cửa, không nghĩ tới, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra từ cửa sổ sững sờ, hắn lắc lắc đầu nhỏ.
Đưa tay xoa xoa trán không ngừng ứa ra mồ hôi, Lộ Nhi trong lúc lơ đãng cũng làm cho nàng nhìn thấy được trên tay nhỏ bé trùm lên một tấm vải.
Lộ Nhi không có bệnh, chỉ là Lộ Nhi sợ nóng thôi, không muốn đến trường học, ca ca ngươi đừng lo lắng cho ta, chưa đến hai mươi ngày nữa Lộ Nhi nhất định trở về trường học. Ánh mắt của hắn có chút suy yếu cùng miễn cưỡng, híp con mắt nhìn mặt trời cực nóng treo trên cao, lại đem cánh cửa sổ kéo xuống.
Không có bệnh? Không có bệnh mới là lạ! Nàng mấp máy môi, nói ra một câu thật nhỏ: Mở cửa cho ta!