Sự thật chứng minh, Lộ Nhi chính xác là đang chỉnh hắn, hơn nữa còn là đang chỉnh rất ác độc!
Đông Công Doãn trợn mắt há mồm nhìn cái áo bào kia, mặt cứng ngắc tại chỗ không nhúc nhích, đây là thành quả mà Lộ Nhi bắt mình đợi cả một ngày trời? Một cái áo do cọng chỉ xuyên qua hạt gạo rồi kết thành cái áo, viên nào viên nấy đầy đặn, hắn nhìn thấy Lộ Nhi đang cực kỳ kỳ vọng nhìn mình, không khỏi khó khăn nuốt nước miếng một cái.
Ngươi muốn ta mặc cái này ? Đùa gì thế, mình ngày thường muốn vác nửa bao gạo thôi mà đã muốn cố hết sức, thế mà còn muốn hắn mặc vào cái áo dài cả thước này?
Lộ Nhi, ngươi chế cái này như thế nào vậy, coi như có dùng kim thì dù muốn qua một hạt gạt thì cũng mất rất nhiều thời gian rồi, nhiều hạt gạo như vậy, ngươi làm sao có thể làm xong, mới có một ngày… Kim Bảo Nhi cũng vô cùng kinh ngạc, nhìn thấy cậu bé môi hồng răng trắng này, không nhịn được mà muốn ôm hôn một cái.
Làm sao chế được cái này thì các ngươi cũng không cần quan tâm, dù sao thì ta đã làm xong chuyện này rồi, Đông Công ca ca, ngươi cũng đừng đổi ý, chuyện tiếp theo, nhất định hoàn thành, nếu không, cửa hàng gạo của Kim gia nhất định sẽ bị cửa hàng gạo phía đối diện làm cho sụp đỗ. Cũng không quên việc đưa tay nhỏ bé đặt lên trên ngực của Kim Bảo Nhi, hắn cười đến vô cùng sáng lạn, trong nháy mắt, đôi mắt lộ ra sự gian trá.
Rõ ràng việc này là quan báo tự thù ! Đông công Doãn cứng đờ nhìn về phía Kim Bảo Nhi, không ngờ nàng ngược lại lại trầm mặc đứng ở một bên, dùng một ánh mắt thưởng thức nhìn Lộ Nhi, liền chỉ còn cách nuốt xuống những lời muốn nói ra ở lại trong miệng.
Thấy hắn không có nói đồng ý, trong lòng Lộ Nhi biết rõ kịch hay sắp bắt đầu, hai chân thoáng một cái, chạy nhanh tới trước mặt Đông Công Doãn, đôi tay linh hoạt mở ra vạt áo của hắn.
Này, ngươi làm gì đấy? Cứ trực tiếp mặc vào là được rồi, không cần cởi quần áo của ta ra! Mặt Đông Công Doãn ủy khuất kháng nghị, đôi tay vội vàng che lại bả vai của mình.
Cởi. Người nào đó lộ ra nụ cười tà tứ, hứng thú dồi dào muốn cởi ra.
Đừng!
Cởi mau!
Không muốn!
Kim Bảo Nhi nhức đầu nhìn động tác quái dị của hai người làm cho không ít tiểu nhị thò đầu ra nhìn, còn hai huynh đệ Kim Quáng và Kim Chuyên còn tự mình mang theo nương tử đi xem cuộc vui , cũng đang đưa tay vuốt vuốt lông mày.
Ngươi bây giờ là ngươi làm của cửa hàng gạo, ta là tứ công tử của cửa hàng gạo, ngươi phải nghe lời ta. Tay ngắn ngủn nhỏ bé của Lộ Nhi dắt lên eo, giọng nói not nớt mang theo mười phần ra lệnh.
Đông Công Doãn chỉ cảm thấy trên đầu vang lên một đạo sấm rền, cả người bị sét đánh trúng không thể động đậy, trong mềm ngoài non, tay giằng co cuối cùng cũng thả xuống.
Quần bên trong không được cởi ra. Giọng điệu mềm xuống mang theo sự bất đắc dĩ.
Không thành vấn đề. Lộ Nhi sảng khoái đồng ý.
Kết quả chứng minh, có mặc hay không có mặc thật sự khác biệt với nhau quá lớn, bộ áo bào dài nửa thước được chế từ hạt gạo kia, tuy dày cộm nặng nề, nhưng phong cảnh từ những khe hở giữa các hạt gạo lại vẫn nhìn thấy vô cùng rõ ràng, mang theo một vẻ đẹp mông lung.
Thấy như thế, hai người Kim Quáng cùng Kim Chuyên đều cuống sai người làm đi ra ngoài gõ trống khua chiêng, còn họ thì chỉ ôm kiều thê của mình đứng ở bên cạnh xem náo nhiệt.
Ca ca, chúng ta cũng đi tìm vị trí nào tốt để quan sát đi. Tay nho nhỏ dắt theo tay mảnh mai của Kim Bảo Nhi, Lộ Nhi nở một nụ cười thật quỷ dị, rất nhanh liền tìm được một vị trí quan sát thật tốt.
Nhìn đám người từ từ bị tiếng chào gọi của tiểu nhi tụ tập lại, nàng lo lắng nắm chặt lấy tay nhỏ bé của hắn, sợ bị đám đông chen chúc làm họ rời nhau.
Đi một chuyến, coi trộm một chút, gạo của Kim gia được chế thành áo, đi qua đi qua đây, ngàn vạn lần không được bỏ qua! Bọn tiểu nhị hét lớn, cảm thấy đã đủ, đem cái chiêng cầm trong tay một cái, Bắt đầu.
Một bóng dáng ngại ngùng mắc cỡ bắt đầu đi ra ở phía trong cửa hàng, cầm một cây quạt thẹn thùng che mặt, chỉ lộ ra hai cặp mắt, lúc quét qua Lộ Nhi, giống như bị vạn mũi tên đồng loạt phóng, hung hăng hướng hắn bắn tới.
Oa, mẹ, người xem kìa, y phục kia có thể nhìn thấy bên trong, thật là ngượng ngùng. Một đứa trẻ hô lên, lôi kéo y phục của mẹ mình.
Nghe được câu này, đôi chân lõa thể của Đông Công Doãn khựng một cái, thiếu chút nữa ngã nhào trên đất, cũng là vởi vì có thể nhìn thấy bên trong, nên hắn mới lấy cái quạt che mặt để giữ lấy thể diện, thật là quá là mất mặt rồi, nếu không phải là vì Bảo Nhi… Không còn cách nào khác dùng một gương mặt đưa đám, tiếp tục đi về phía trước
Ca ca, ngươi xem? Có muốn xem cái đặc sắc hơn không? Lộ Nhi che miệng cười trộm hỏi.
Cái gì đặc sắc hơn? Kim Bảo Nhi đã nhịn không được mà khóe môi mỉm cười, trong lòng càng không ngừng vì hành động của mình mà tìm lý do, cái này tuyệt đối không có gì buồn cười, thật sự, không có gi buồn cười.
Mở đều tay phải ra đặt trước mặt nàng, hắn giảo hoạt lộ ra hàm răng, gương mặt phấn hồng lúc này càng một chút màu đỏ hưng phấn, da thịt trắng sữa cũng được bày ra vô cùng tinh tế.
Ngươi xem… Nói xong, ba ngón tay búng một cái vang dội, nét mặt hắn tươi cười như hoa.