Lời lão đạo sĩ nói ra, trừ vài người âm thầm hiểu rõ, thì những người khác lại ngược lại nghi ngờ liếc mắt nhìn nhau, lại cười một tiếng, lời nói của người xuất gia, phần lớn đều là từ Kinh Phật mà ta, người bình thường thì làm sao hiểu rõ được, liền cũng không còn suy nghĩ nhiều, lại vội vàng rời đi.
Mà trong lòng Kim Bảo Nhi cũng kinh ngạc, có phải bị nhìn ra thân phận nữ nhi của mình hay không, nhưng cũng không dám nhiều lời, chỉ còn biết nói cảm ơn trước.
“Đa tạ buổi nói chuyện này với lão giả, nếu không thì ta cũng sẽ không chú ý tới điểm này, ngươi nói hôm nay tiểu nhị đã dội máu chó đen lên quần áo của ngươi, như vậy đi, đợi lát nữa ta sẽ phái người đi lấy quần áo bẩn đó đi, nhất định sẽ giặt sạch rồi trả lại cho ngươi, sẽ đưa cho ngươi một bầu rượu Nữ Nhi Hồng thượng hạng xem như trả lễ, như vậy được không?” Cánh mũi ngửi nhẹ, nàng cúi người thở dài.
Đúng là một vị công tử cơ trí, chắc hẳn đã ngửi thấy được mùi rượu trên người mình, lông mày lão đạo sĩ nhíu lại, hai mắt cũng đã cười thành một đường thẳng.
“Được được được, vậy thì cám ơn công tử.” Hắn vội vàng nói.
Du lịch một tháng, đạo bào cũng nên giặt một chút, không ngờ còn có thể uống được Nữ Nhi Hồng thượng hạng, thật là có lợi a.
Bình Sinh bất đắc dĩ lắc đầu, con sâu rượu của sư phụ mới vừa xuất hiện vào sáng nay, sợ lại càng thêm thịnh vượng rồi, nếu lại còn đưa tới thêm một bầu Nữ Nhi Hồng, tối nay nhất định sẽ là bất tỉnh nhân sự.
Lúc lão đạo sĩ sắp vui mừng, thì lại nhìn thấy một bóng dáng đang chạy tới, gương mặt nhất thời cứng đờ.
“Đinh chủ quản, thật xin lỗi, trong tiệm có chút bận rộn nên mới đem điểm tâm tới trễ.” Một tiểu nhị vừa đem điểm tâm chạy tới, nói lời xin lỗi, đem điểm tâm trong rổ bưng ra.
Lần này, ngay cả Bình Sinh thật thà cũng chỉa tay ra, nói cũng không nói, chỉ vào vị tiểu nhị đi đầu tiên, sau đó lại chỉ vào vị tiểu nhị vừa đem điểm tâm tới, còn tưởng rằng mình bị hoa mắt.
“Là sinh đôi?” Lộ Nhi lắc lắc bắp chân, hai chân đạp một cái vững vàng đứng trên mặt đất, mặt mày cười đùa không dứt, một tay kéo góc áo của Bảo Nhi, mặt ngây thơ, “Ca ca, Lộ Nhi đói bụng rồi.” Kim chuyên đúng là đồ quỷ keo kiệt, mới xin hắn mua một cái túi nhỏ, thế mà thiếu chút nữa làm hắn muốn chết đói rồi.
Hừ, lần sau hắn phải chặt đẹp thì mới chịu dừng lại, ngay cả mua kẹo cũng là mua cái rẻ nhất, dáng vẻ bày đặt như muốn tan chảy ra, chưa từng thấy có người nào hẹp hòi mà bày ra dáng vẻ đạo đức như thế.
“Được được được… ăn cái này đi.” Bảo Nhi lấy từ trong mâm ra một cái bánh hoa sen đưa cho hắn, thấy miệng hắn cắn một cái đến say sưa ngon lành, làm khuôn mặt nhỏ nhắn núc ních thịt dính phải vết dầu, cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp lấy vạt áo lau giúp hắn.
Hành động này đương nhiên sẽ chọc cho người nào đó không vui, bày ra một bộ dáng tươi cười tự cho là “đáng yêu” mà hắn học được từ Lộ Nhi.
“Bảo Nhi, ta cũng đói bụng. Đông Công Doãn tươi cười mà khuôn mặt cũng rất nhanh co quắp lại, mới thấy nàng trở về một khuôn mặt tươi cười cực kỳ dịu dàng, cho là đang đùa giỡn, nhưng lời nàng phun ra lại làm cho hắn tỉnh táo lại, phản chấn làm cho toàn thân hắn tê dại.
Ngươi có thể trở về nhà ăn cơm rồi. Đem Lộ Nhi ôm vào trong ngực, đặt hắn sang một bên, lấy một cái bánh hoa nhỏ bỏ vào cái miệng béo mập của Lộ Nhi, nghiêng mắt nhìn cũng không nhìn Đông Công Doãn một cái.
Đinh chủ quản lúng túng ho một tiếng, chỉ làm như không thấy, dáng vẻ giả bộ bận rộn sau đó từ biệt.
Aiz, Đông Công Doãn, ngươi không phải tự nhận mình thông minh sao? Thế nào lại có một ngày học bộ dáng nũng nịu của một đứa bé? Rộp rộp rộp rộp Lộ Nhi say mê cắn miếng bánh nhỏ ngon lành trong miệng, trong mắt cười đến hả hê, hàm răng nho nhỏ lại càng dùng sức nhai, cố ý phát ra tiếng Rộp rộp thắng lợi.
Nhưng hắn cũng không tiếc gì mà liếc mắt đến hai vị tiểu nhị sinh đôi đang muốn rời đi, trong mắt tràn đầy tán thưởng, làm ngon lắm!
Trúc Hồng hướng mọi người gật đầu, đang muốn rời đi cũng không khỏi giương mắt nhìn đến Lộ Nhi, tròng mắt màu đen sáng lên, gương mặt khả ái cơ hồ làm nàng không có cách nào nhìn thẳng, trong lúc còn đang mải mê thất thần, thì đã bị đồng bọn bên cạnh lôi kéo tay áo, mới quay đầu lại, cuống quít đuổi theo bước chân của hắn rời đi.
Còn Bình Sinh thì ngược lại không nháy mắt nhìn bóng dáng hai vị tiểu nhị kia từ từ rời đi, trên mặt có chút mất mác.
Nhìn lại đi, nàng cũng không phải là xà yêu trước kia đâu. Lão đạo sĩ lạnh lùng nhỏ giọng khiển trách Bình Sinh, đồ nhi của mình tự nhiên cũng hiểu rõ ràng, Dù là xà yêu, thì từ trên cao rớt xuống như vậy, cũng sẽ không bình an vô sự được, nhưng nhìn dáng đi của nàng ta vững vàng như vậy, da thịt đầy đủ, cũng biết là không có bị thương gì, nếu như thật sự là nữ xà yêu kia, vì sao lại không báo thù chứ? Cho nên, ngay từ lúc đầu nhìn thấy vị tiểu nhị kia, lão vẫn kiên nhẫn lưu ý, nhưng lại không nhìn thấy có bất cứ điều gì quái dị, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Lơ đãng nghiêng mắt nhìn về phía Kim Bảo Nhi, nhìn đến hài đồng trong ngực nàng, hai mắt như có thần, linh động, không phải là vị tiểu công tử vừa mới gặp sao?
Vị công tử này, sao ta thấy ngươi thật quen mắt ? Lão đạo sĩ không tự chủ được liền mở miệng, mặc dù sau đó cảm thấy đường đột, nhưng cũng không thể thu hồi.
Nhìn quen mắt? Lộ Nhi nhịn cười đến suýt nội thương, đâu chỉ nhìn quen mắt, chúng ta còn là rất quen nha…