Sau đó Mộc Mộc mới phát hiện ra đề nghị của cô, hậu quả nghiêm trọng như thế nào…
Cô rất hối hận, hối hận không nên vì điều tiết không khí mà lựa chọn chuyển trọng tâm sang một đề tài nguy hiểm như vậy.
“Bây giờ hối hận?” Trác Siêu Việt cúi sát gần mặt Mộc Mộc, hứng trí của hắn đã bị khơi mào, há có thể dễ dàng buông tha, lát sau, hắn cậy mạnh đem Mộc Mộc đè xuống dưới, con ngươi sáng quắc phủ một tầng ám muội, “Quá muộn, bỗng nhiên anh phát hiện đề nghị này không tồi.”
Mộc Mộc xấu hổ liếm môi, ý đồ xoay chuyển hoàn cảnh xấu, hai tay chống đẩy trên người Trác Siêu Việt, “Bánh ngọt này nhìn qua thật ngon, chúng ta ngồi dậy nếm thử xem.”
Cô dường như càng nói càng sai, người nào đó rõ ràng ý muốn nếm thử cô.
“Được, chúng ta từ từ nếm thử, tối nay còn rất dài…” Tiếng Trác Siêu Việt ám thị, càng nói càng làm tê lòng người.
Mộc Mộc quá sợ hãi, còn chưa kịp kháng nghị đã bị người nào đó đói khát cướp đi hô hấp.
Cho đến khi cô hít thở không thông, Trác Siêu Việt mới bằng lòng buông tha, cô vừa thở vừa chống đối, “Anh, Trác Siêu Việt anh hạ lưu, cầm thú…”
“Xem ra em còn chưa bị nếm đủ, còn có sức mắng người…” Trác Siêu Việt lại cướp lấy môi cô.
Mộc Mộc đầu óc lung tung lúc này mới nhớ tới, nếu có trách thì phải trách từ bốn năm trước rồi.
Một giờ sau, rốt cuộc Mộc Mộc đã lĩnh ngộ tại sao hắn phải cần đến một chiếc bánh ngọt ba tầng, vì bánh ngọt nhỏ, sẽ không đủ “ăn”…
Bởi vì ăn quá nhiều, cho nên mãi đến nhiều năm về sau, mỗi lần Mộc Mộc sinh nhật cũng không dám ăn lại bánh ngọt.
Ngẫu nhiên đi qua cửa hàng, thấy có bán bánh ngọt hoa hồng tím bơ, cô đều phải đỏ mặt trốn đi…
*******
Hơn bảy giờ tối, Mộc Mộc mơ màng tỉnh dậy, nhập nhèm dở mình trên số pha, tay sờ sờ bên người, thấy trống rỗng, người kia sớm đã không còn bóng dáng.
Mộc Mộc dụi dụi mắt nhìn xung quanh, không thấy Trác Siêu Việt đâu, cô nhớ trước khi ngủ mình gối đầu trên đùi Trác Siêu Việt, nói chuyện, xem ti vi, bộ phim hài rất nhanh làm cho cô mệt mỏi, vì vậy cô lui vào trong lòng hắn, tìm một vị trí thoải mái đi tìm ông nội Chu Công nói chuyện phiếm.
…
Cô cho rằng hắn sẽ không đi đâu, bây giờ lại không nhìn thấy bóng dáng.
Cô xốc chăn trên người, đang chuẩn bị đi tìm.
Tần Ngôn ý nhị coi như cái gì cũng không thấy, cô ta mỉm cười đưa đến một chiếc hộp gấm, nhẹ nhàng đặt bên cạnh Mộc Mộc, giọng nói vẫn bình tĩnh như trước, “Trác tiên sinh đêm nay có một bữa tiệc quan trọng, lúc đi đến đó không nỡ gọi cô dậy, nói chờ khi cô tỉnh, tôi sẽ đưa cô đến. Đây là quần áo ngài ấy chọn cho cô. Còn có…”
Tần Ngôn lại chỉ phía bàn ăn, giọng nói nhẹ thêm vài phần, “Ngài ấy nói tối nay cô không tránh được phải uống rượu, cố ý bảo tôi chuẩn bị một ít đồ ăn, bảo cô nhất định phải ăn một chút trước khi đi.” Lòng Mộc Mộc khẽ run lên, ngón tay chậm rãi mở chiếc hộp, đúng là một bộ lễ phục tinh tế, dường như được lựa chọn rất kĩ, chiếc váy màu trắng thanh khiết đầy mĩ cảm, thiết kế cao nhã, cùng với chiếc váy tục tằn cô mua ngày hôm qua thật không có cách nào so sánh nổi, đây mới được gọi là thưởng thức.
Dưới chiếc váy màu trắng có có chiếc áo khoác nhẹ màu tím nhạt.
Ngón tay Mộc Mộc khẽ vuốt nền áo, cảm xúc mềm mại làm cho cô nhớ tới một người khác – Trác Siêu Nhiên.
Nhớ tới anh, lại nghĩ đến bóng dáng lần cuối cùng anh rời đi, trái tim Mộc Mộc khẽ đau đớn.
Không biết bây giờ anh có tốt không? Anh còn hận bọn họ hay không? Nếu anh biết cô sẽ rời khỏi Trác Siêu Việt, có phải có thể tha thứ cho bọn họ?
Tâm trạng cô không yên ăn, chút đồ ăn, rửa mặt, chải đầu qua loa, Mộc Mộc theo Tần Ngôn rời khỏi khách sạn.
Xuyên qua hơn nửa thành phố, Tần Ngôn đưa cô đi vào hội quán nổi danh nhất thành phố X, phong cách trang hoàng lộng lẫy cho thấy đây là nơi của lớp người nào có thể ra vào.
Nhân viên phục vụ ở trước một gian phòng nhanh nhẹn mở cửa, “Mời vào.”
“Cảm ơn!” Mộc Mộc cúi đầu nhìn váy, vuốt vuốt mái tóc dài, chắc chắn không bị rối mới cất bước đi vào.
Buổi tiệc này không giống như cô dự tính, ánh đèn đàm đạm chiếu sáng căn phòng cùng tiếng đàn dương cầm nhẹ nhàng, vài người đàn ông trẻ tuổi không ngồi ăn trước bàn tròn mà giống như những bữa tiệc kiểu châu âu, tốp năm tốp ba ngồi trên ghế sô pha, uống rượu, tán gẫu rất thoải mái.
Đương nhiên, bên cạnh bọn họ còn có rất nhiều người đẹp làm bạn, cùng bọn họ nâng cốc, ôm trái ấp phải, cười duyên thành tiếng không ngừng.
Thế giới này chính là không công bằng như vậy, có người sống ở thiên đường, cũng có người sống ở địa ngục!
Nhưng thế giới này cũng lại rất công bằng, có người sống ở thiên đường cũng không hạnh phúc, có người sống ở địa ngục nhưng lại vui vẻ khôn cùng!
Trác Siêu Việt ngồi ở góc khuất, mày nhíu lại, một người đẹp vẻ mặt xuân tình ngồi bên cạnh, tay cầm ly rượu đưa đến bên môi, tay kia lại nhẹ nhàng ve vuốt trên tay hắn.
Trác Siêu Việt nhận lấy ly rượu của cô ta, ngẩng đầu lên uống.
Mộc Mộc đứng tại chỗ, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người đứng yên rất lâu mới nở nụ cười điềm mĩ, “Xin lỗi, tôi tới muộn.”
Trác Siêu Việt thấy cô, nụ cười làm lông mày hắn dãn ra.
“Đến rồi?” Hắn đứng dậy đi đến, cánh tay ôm lấy vai cô, không e dè in lại một dấu hôn trên gò má.
Dường như tuyên cáo với mọi người cô là của hắn.
“Tỉnh ngủ chưa?” Giọng nói hắn không lớn, nhưng cũ đủ để toàn bộ những người trong phòng nghe thấy.
“A, ngủ đến bây giờ? Không phải hai người tối hôm qua trằn trọc suốt một đêm?” Một giọng nói ngả ngớn vang lên, Mộc Mộc theo giọng nói nhìn qua, thì ra là người đàn ông tối hôm đó cô nhìn thấy.
Vài cô gái che miệng cười, cười đến khi Mộc Mộc thấy không được tự nhiên, đỏ mặt kéo kéo Trác Siêu Việt, vốn tưởng rằng hắn sẽ giải vây cho mình, không nghĩ tới Trác Siêu Việt lại trả về một nụ cười dương dương tự đắc.
“Nhị thiếu, cô ấy là ai vậy?” Có người hỏi.
“Lại là cấp dưới của cậu?”
“Việc này,” Trác Siêu Việt cúi đầu nhìn cô, “Không tiện nói ra… Tạm thời là bạn gái của tôi.”
Mộc Mộc cười khổ, tạm thời! Từ này dùng mới hay làm sao.
“Bởi vì…” Trác Siêu Việt giọng nói tiếc nuối bổ sung thêm một câu, “Cô ấy chỉ chịu làm bạn gái của tôi trong một tuần.”
Mọi người, hoặc cho là hắn nói đùa, hoặc là cảm thấy tình nhân một tuần không có gì đáng ngạc nhiên, nên cũng không ai truy vấn. Chỉ có một người trong đó, suy nghĩ sâu xa những lời này của Trác Siêu Việt.
Trác Siêu Việt giới thiệu tất cả những người trong phòng với cô, Mộc Mộc mới biết được người đàn ông đánh cược với Trác Siêu Việt tên là Lục Tường, thực ra lúc trước anh ta cũng đã tự giới thiệu, nhưng cô không để tâm nên không nhớ.
Giới thiệu xong, mọi người tiếp tục tán gẫu, những cô gái ngồi ở một bên vui chơi giải trí, đề tài luôn luôn xoay quanh đủ mọi loại hàng hiệu. Vấn đề chủ yếu của nam giới rộng hơn, khi thì chính trị, khi thì kinh tế, khi thì lại đề cập đến một số vấn đề về khẩu vị.
Trác Siêu Việt không nói nhiều, bởi vì phần lớn thời gian hắn đều cầm tay Mộc Mộc đặt trên người, vô tình cọ tới cọ lui.
Không biết uống đến mấy giờ, mọi người đều đã vài phần tây tây, lời nói cử chỉ ngày càng đi quá giới hạn. Trác Siêu Việt nghe một cú điện thoại, dường như rất quan trọng, hắn đi ra ngoài, rất lâu sau chưa thấy về.
Một người đàn ông thấy cô ngồi một mình, đến ngồi cạnh, đưa tay ôm lấy thắt lưng cô, “Em tên là gì?”
“…” Cô cúi đầu, gỡ tay anh ta khỏi hông mình.
“Tuần sau theo anh nhé?” Tay anh ta lại khoác lên vai cô, ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới, lại như từ dưới nhìn lên như đang đánh giá một món hàng. Cô nắm thật chặt chiếc ly trong tay, cố gắng mới đè xuống được ý nghĩ hắt rượu vào mặt hắn.
“Xin lỗi, tôi muốn đi toilet.”
Ra khỏi phòng, Mộc Mộc rốt cuộc thở phào một hơi, ánh mắt nhìn xung quanh, cuối cùng xuyên thấu qua cửa sổ nhìn thấy Trác Siêu Việt đứng bên ngoài, hai tay khoát lên rào chắn, nhìn xa xăm.
Mộc Mộc đi đến bên cửa sổ, ngồi trên ghế nghỉ.
Một ly nước đặt trước mặt cô, cô tưởng nhân viên phục vụ, nói một tiếng: “Cảm ơn!” Tiếp tục quan sát Trác Siêu Việt.
“Không cần khách khí.” Là một giọng đàn ông trầm thấp.
Mộc Mộc đột nhiên ngẩng đầu, thấy Lục Tường ngồi xuống sô pha đối diện, mỉm cười nhìn khuôn mặt cô đang tái nhợt, “Đừng để ý, đàn ông uống nhiều đều như vậy, không làm chủ được mình.”
Cô cúi đầu cười yếu ớt, Trác Siêu Việt uống nhiều cũng vậy, không làm chủ được mình.
Lục Tường lại nói, “Nhưng nhị thiếu sẽ không, cho dù cậu ta uống bao nhiêu rượu cũng không bao giờ xằng bậy.”
“Hả? Thật không?”
Lục Tường cười gật đầu, “Chúng tôi thường cười cậu ta, nói kiếp trước nhất định cậu ta là hòa thượng?”
Hòa thượng?
Mộc Mộc nhớ tới những gì hôm nay Trác Siêu Việt làm với cô, không dám gật bừa.
Lục Tường dường như nhìn ra sự nghi ngờ của cô, “Đương nhiên, đối với cô, nhất định không thể, cô luôn là người tình trong mộng của cậu ta.”
Mộc Mộc nghiêm trọng nghi ngờ người đàn ông trước mắt này còn uống nhiều hơn người vừa rồi trong phòng kia, nói chuyện hoàn toàn không đáng tin.
“Cô không tin?” Lục Tường ngồi thẳng, thu hồi nụ cười trên mặt, trịnh trọng giải thích, “Là tôi nói thật. Trước kia cô ở Lạc Nhật đánh đàn, cậu ta là thính giả trung thành của cô. Cậu ta nói tương lai nhất định cô có thể trở thành nhà soạn nhạc, còn nói tiếng đàn của cô không giống người thường, có hỉ nộ ái ố, cậu ta có thể nghe ra cô khi nào thì vui vẻ, khi nào thì buồn đau…”
Cô xoay mặt nhìn bóng dáng buồn bã ngoài cửa sổ, hai tay nắm chặt, móng tay khảm vào da thịt, không có chút cảm giác.
Lục thiếu tiếp tục nói, “Tôi khuyên cậu ấy rất nhiều lần: Cả đêm ngồi trong góc thưởng thức thứ nghệ thuật hư vô mờ mịt, không bằng nắm chắc thời cơ đưa người về nhà, hưởng thụ cái hiện thực tốt đẹp thì hơn.”
“Nhưng cậu ta nói, cô sẽ không theo đàn ông, bởi vì cô tới là để đánh đàn… Cậu ta tôn trọng cô, tựa như tôn trọng một kiệt tác nghệ thuật.”
Hắn tôn trọng cô? Là cô trách lầm hắn? Mộc Mộc không nhịn được hỏi: “Nếu chỉ muốn nghe tôi đánh đàn, vậy hai người vì sao đem tôi ra cá cược?”
“Bởi vì tôi rỗi việc.” Lục Tường tự giễu cười, “Tôi muốn cho cậu ta biết: Phụ nữ đều giống nhau, hoa tươi, nhẫn kim cương, xe hơi, nhà đẹp, không có người phụ nữ nào có thể kháng cự được, cậu ta lại một mực tin rằng cô không giống những người phụ nữ khác. Ở trong mắt cậu ta, cô giống như một cây đàn dương cầm, chỉ có thể ngắm từ xa… Sở dĩ tôi cá cược với cậu ta, cá tôi nhất định có thể đốn gục cô. Cậu ta đồng ý cá cược với tôi, nhưng điều kiện tiên quyết là mặc kệ ai thua ai thắng, tôi cũng không được làm gì cô… Đương nhiên tôi sẽ chẳng làm gì cô, bởi dù sao đi nữa, cô cũng là người tình trong mộng của cậu ấy.
Sau đó, cô rời khỏi Lạc Nhật, cậu ta chạy tới tìm tôi, hỏi xem tôi có biết cô tên là gì hay không? Lúc tôi và cô nói chuyện, cô đã nói với tôi những gì? Có đề cập đến địa chỉ nhà cô không? Lúc đó tôi không chút nể nang nào mà cười cậu ta, “Thích người ta thì không theo đuổi, bây giờ người ta đi rồi, cậu mới hối hận cũng đã muộn!”
Cậu ta nói với tôi rằng mình đã đuổi theo, hỏi tên cô là gì nhưng cô không nói, hỏi nhà cô ở đâu cô cũng không trả lời, hỏi cô làm bạn gái, kết quả, cô cũng bỏ đi…”
Trác Siêu Việt ngoài cửa sổ vô tình quay đầu, thấy bọn họ ngồi bên cửa sổ nói chuyện, lập tức xoay người đi vào.
Lục Tường đứng dậy đi ra, trước khi đi còn nói: “Chỉ làm bạn gái cậu ta một tuần, như vậy tàn nhẫn với cậu ta quá, so với một ngày cũng không làm, còn tàn nhẫn hơn!”
…
Lục Tường vừa đi khỏi, Trác Siêu Việt lại ngồi xuống vị trí đối diện. “Cậu ta nói gì với em?”
Cô hỏi lại: “Là Siêu Nhiên gọi tới?”
Một cuộc điện thoại có thể làm tâm trạng Trác Siêu Việt ảm đạm đi như vậy, ngoài Trác Siêu Nhiên không có ai.
“Ừm.” Hắn không phủ nhận, “Anh ấy nói tổng bộ đã đồng ý với yêu cầu của anh ấy, tháng sau xuất phát.”
“Cái gì? Tại sao anh không giữ anh ấy lại?”
Trác Siêu Việt buồn bã lắc đầu, “Nếu là trước đây, ý kiến của anh có lẽ anh ấy còn để tâm một chút. Bây giờ, bất cứ chuyện gì anh ấy đã quyết định, không ai có thể thay đổi được.”
Tay cô vòng qua bàn, đặt lên mu bàn tay hắn, “Cho dù thế nào, hai người cũng là anh em ruột, nếu không có em ở giữa, anh ấy sẽ nhanh chóng hiểu ra thôi.”