Anh trừng mắt nhìn cô gật đầu một cái: “Em được lắm.” anh lại bị mấy câu nói của Trần Cẩn chọc tức rồi, không ngờ nha đầu đến bây giờ vẫn chưa hết giận. Trần Cẩn nhìn anh cười lạnh một tiếng rồi quay đầu rời đi,anh lập tức giữ tay cô lại, hung hăng trừng mắt nhìn cô.
Anh là đàn ông mà chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, tay cầm súng hằng ngày bây giờ lại cầm chặt tay Trần Cẩn, thậm chí còn siết chặt mà anh cũng không hay biết, cô đâu đến nỗi phải hít vào một hơi: “Nhung Hâm Lỗi, anh cuồng bạo lực hả, anh buông tay em ra.”
“Muốn anh tay buông ra, không có chuyện đó đâu.” Anh nói xong rồi cầm cổ tay cô giơ lên cao, nhíu mày nhìn cô, giọng nói rất khác thường.
“Anh nổi cáu cái gì? Buông tay ra!” cô dùng sức để kéo tay ra, nhưng làm sao cô có thể, kiềm chế tức giận nói: “Đây là doanh trại quân đội , anh đừng có mà động tay động chân với em ... ....cẩn thận em kiện anh lên tòa án quân sự đấy.” Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt sâu hút của anh.
Anh lại giống như cũ đứng im, nắm chặt tay và lạnh lùng nhìn cô không nói câu nào.
Trần Cẩn bắt đầu đỏ mặt nhìn anh gật đầu: “Nhung Hâm Lỗi, anh không thả phải không? Vậy đừng trách em không nói trước.” nói xong cô liền dùng chân đá anh, nhưng không ngờ lại bị anh nhanh tay bắt được gót chân, anh cau mày hỏi thăm: “Vết thương trên đùi đã khỏi hẳn chưa? Còn nữa anh không muốn đấu võ với em ở đây.” Anh vừa dứt lời liền buông tay ra.
Ai ngờ cô lại cực kỳ tức giận ra tay đánh anh lần nữa, anh nhanh tay bắt lấy tay cô thuận đà ôm cô vào trong ngực, rồi cầm luôn tay còn lại của cô, ôm chặt làm cô không thể cử động được nữa.
“Một chút võ công như thế này mà muốn đánh anh sao?” nhìn cô mấy lần rồi anh ghé sát tai cô lạnh giọng nói.
Cảm nhận được hơi thở của anh sát bên tai, sắc mặt cô liền thay đổi, không nói chuyện cũng không thèm giãy giụa nữa, chờ phản ứng của anh.
Anh phát hiện người trong ngực có chút kì lạ, liền buông tay ra nhìn thẳng vào cô, lo lắng hỏi: “Sao thế? Em bị thương ở đâu rồi hả?”anh ão não vò đầu, lúc nãy sao anh không khống chế sức lực của mình chứ, lại còn đánh nhau với cô.
“Nhung Hâm Lỗi, anh bắt nạt em.” Mắt ửng một tầng nước nhưng vẫn hung hăng nhìn anh.
“Anh không có.” Mặt anh bây giờ hốt hoảng không có lời nào diễn tả được.
Không chút do dự cô cầm tay anh lên, rồi cúi đầu cắn mạnh vào tay anh không nhả, thấy anh không hề động đậy cô lại càng cắn mạnh hơn, anh chỉ có thể cắn chắt răng để cô muốn làm gì thì làm, đau nhưng cũng không dám nói.
Cắn chán cô mới buông tay anh ra, ngẩng đầu nhìn anh nói: “Nhung Hâm Lỗi, không phải là em thích anh thì anh muốn làm gì thì anh có thể động tay động chân với em, chỉ có em mới có quyền đó! Còn nữa em còn chưa hết giận anh chuyện lần trước đâu.” Nói xong liền hung hăng trừng anh rồi xoay người rời đi.
Anh đứng im nhìn cô đi càng lúc càng xa, khóe miệng khẽ cười khổ, anh vén tay áo nhìn chỗ cô vừa cắn, trên tay có cả hình dấu răng, bị cô cắn không nói nhưng bây giờ lại cắn cho chảy máu luôn rồi, nha đầu này đúng là ra tay không thương tiếc mà.
Nhung Hâm Lỗi vừa về phòng làm việc thì chính ủy Đơn Thái Xa liền vào theo sau.
“Chính ủy, sao anh lại đến đây? Mời ngồi.” anh liền cất tài liệu nhìn Đơn Thái Xa cười nói.
Đơn Thái Xa vào phòng liền tự rót nước uống, nhìn anh nín cười nói: “Hâm Lỗi, cậu đừng khách sáo với tôi như vậy, thời gian này doanh trại nhiều việc lắm sao?”
“Cũng bình thường.” Nhung Hâm Lỗi tựa lưng vào ghế chậm rãi nói.
“Cậu vừa mới gây gổ với cô bé Tiểu Cẩn hả?” Đơn Thái Xa biết mà vẫn cố ý hỏi, hắn vừa nhìn thấy Nhung Hâm Lỗi với Tiểu Cẩn gây gổ xong.
“Sao hôm nay anh không đưa chị dâu về đây?” sắc mặt Nhung Hâm Lỗi xám xịt, lập tức chuyển đề tài.
“Bà xã anh đưa con về nhà ba mẹ vợ chơi rồi. một mình anh không có việc gì làm nên đến đây thôi, cậu nói rõ xem nào, người có sẵn bên cạnh không thích, hay là cậu thích Thích chủ nhiệm rồi? cậu cũng nhiều tuổi rồi đấy, chuẩn bị cưới vợ đi là vừa.”
“Anh đừng nói bậy! Mà đừng nói chuyện này nữa được không?” anh thật sự không có tình cảm gì với Thích Vân Hâm cả, trong này ai cũng cho rằng hai người bọn họ rất môn đăng hộ đối, nhưng lại không quan tâm nhiều như vậy.
Trần Cẩn thừa dịp Nhung Hâm Lỗi đang áy náy với cô, cô liền báo thù rửa hận, bây giờ trong lòng liền thoải mái hắn, muốn đến phòng làm việc tìm chú lại nghe lính gác nói chú cô đi uống rượu mới ông cụ ở quân khu rồi cũng không biết bao giờ mới về.
Về đến nhà thấy thím đang nấu ăn trong phòng bếp, cô cũng ngoan ngoãn đi vào hỏi: “Thím cháu giúp thím rửa rau nha.” rồi cầm cải trắng đem đến.
“Không cần đâu, mình thím làm được rồi, mà sao dạo này thứ 7, chủ nhật cháu lại không về nhà thế?”
Cô suy nghĩ một chút tìm lí do cho phù hợp: “Cháu phải ở trường học, luận văn tốt nghiệp có chút vấn đề nên không về nhà được, hôm nay xong cháu về nhà ngay luôn.” Cô biết lý do này rất gượng gạo này cũng hơi khó tin nhưng cô không thể nói là do cô đi quán bar nên chân bị thương không dám về nhà được, nghĩ đến đây cô chẳng dám nhìn thẳng vào mặt thím.
Hứa Văn bất đắc dĩ lắc đầu ôn hòa nhìn cô cười: “Được rồi, tâm ý của cháu thím hiểu mà.”
“Dạ, chỉ thím hiểu cháu nhất mà.” Nói xong liền đem cải trắng đang cầm rửa sạch.
Đến gần 10 giờ tối Trần Hồng Phong mới về nhà, ông uống nhiều rượu nên lái xe phải đỡ ông lên nhà, thấy vậy cô và thím vội vàng chạy lại đỡ ông, Trần Hoan bây giờ cũng đang đứng trước cửa nhà.
“Hoan Hoan, em còn đứng đó làm gì nữa, lại đây giúp một tay đi.”
Nghe Trần Cẩn nói vậy Trần Hoan mới có phản ứng, nhanh chóng vào của thay giày rồi cùng đỡ Trần Hồng Phong đến sa lon. Hứa Văn đi vào trong bếp làm nước giải rượu đưa ra cho Trần Hồng Phong uống: “Nói ông uống ít một chút nhưng chẳng lần nào chịu nghe.” Hứa văn ngồi cho ông uống vừa than vãn.
“Mấy chiến hữu mấy chục năm không gặp nhau bây giờ gặp lại nên vui quá, anh uống hơi nhiều. Lần sau sẽ không như thế này nữa.” Trần Hồng Phong vỗ tay vợ rồi giơ tay lên đảm bảo.
Trần Hồng Phong nằm trên ghế sa lon cũng tỉnh rượu dần rồi, Hứa Văn xị mặt xuống: “Được, vậy tối nay anh cứ nằm đây mà ngủ.” nói xong liền tức giận bỏ vào phòng ngủ.
Trần Hoan vẫn cúi đầu từ lúc nãy tới bây giờ, không dám nói lời nào, Trần Hồng Phong
Yên lặng nhìn chằm chằm cô hồi lâu, nhìn thấy điệu bộ bây giờ của ba cô cũng không dám ho he chỉ sợ chọc giận ba. Trần Cẩn thấy thế liền đẩy vai Trần Hoan ý bảo cô vào phòng tránh trước đi, tránh cho hai ba con trở mặt.
Trần Hồng Phong liếc cô một cái rồi lấy chén nước trong cô: “Chú nghe nói, hôm nay cháu đánh nhau với Hâm Lỗi là vì trước cửa quân khu cháu nhìn thấy Hâm Lỗi đi chung với Thích chủ nhiệm phải không?” nói xong để ly nước xuống chăm chú nhìn mặt bàn lắc đầu, rồi lại ợ hơi rượu.
Trần Cẩn trợn to mắt không thể tin hỏi lại: “Cái gì? Chú, người nào mà lắm chuyện xuyên tạc sự thật vậy?”. Cô cũng không biết lúc chiều gây gổ với anh lại đến tai chú nhanh như vậy, hơn nữa lại xuyên tạc sự thật thành ra như thế này nữa.
“Sao chú có thể không biết, chuyện trong quân khu việc gì mà chú chẳng biết. Nói đi vì sao lại đánh nhau với Hâm Lỗi?” Trần Hồng Phong nheo mắt tiếp tục hỏi cô.
“Cháu đánh anh ấy khi nào? Còn nữa bọn cháu cũng không đánh nhau trước cửa quân khu, chú đừng nghe người khác nói lung tung. Do anh ấy bắt nạt cháu trước, cháu chỉ tự vệ thôi mà.” Cô nóng nảy nhìn chú giải thích.
Trần Hồng Phong bị biểu hiện của cô bây giờ làm cho kinh ngạc một lúc, sau đó nhíu mày nói: “Nếu Hâm Lỗi thích Thích Vân Hâm, cháu đừng có mà ghi hận bọn họ, Tiểu Cẩn, chú nói cho cháu biết, chuyện của hai người bọn họ đều là lệnh của cha mẹ, cháu cũng không thể trách Hâm Lỗi được.”
“Chú nói cái gì, Chú Nhung muốn anh Hâm Lỗi ở cùng cô ta hay sao?”nghe chú cô nói xong, cô tròn mắt nhìn chú hỏi lại với giọng không tin.
“Đúng vậy, chuyện này....Hâm Lỗi cũng không thể như thế này mãi, nó cũng hơn 30 tuổi rồi, ít nhất bây giờ cũng phải có đối tượng rồi, ánh mắt nó cao như vậy nên mới giới thiệu Thích Vân Hâm cho nó, thật ra chuyên này cũng rất tốt.” Ông ấp úng nói xong rồi bắt chéo tay để ra sau đầu nằm tựa trên ghế sa lon nhắm mắt lạị.
Cô nghe nói xong liền cắn môi, hai tay nắm chặt, cô vẫn cho là chỉ cần anh không thích Thích Hâm Vân thì cô vẫn còn cơ hội, nhưng không nghĩ đến hôm nay lại nghe được chuyện này làm cô không biết phải làm sao, bây giờ cô mới biết Nhung Hâm Lỗi đang gặp gỡ với Thích Vân Hâm, hơn nữa là cho mọi người đều hợp tác cho họ.
Cô cũng không biết mình về phòng như thế nào, bây giờ cô giống như cái xác không hồn, chưa bao giờ cô lại cảm thấy khó chịu như thế này.