Vào giờ học, cả sân trường trông trống trải.
Ninh Uyển đứng trên đỉnh dốc, phóng tầm mắt ra xa, mỗi tòa nhà, mỗi mảng cây xanh, mỗi góc nhỏ ở đây, cô đã từng vô cùng quen thuộc.
Cô thấy mình trên sân thượng tòa nhà Cần Học, bị người ta túm tóc tát vào mặt.
Thấy mình trong nhà vệ sinh nữ tầng ba tòa nhà Chí Thiện, bị người ta ấn đầu vào bồn nước.
Thấy mình trên con đường nhỏ rợp bóng ngô đồng của trường mỗi khi đi học thêm buổi tối, bị người ta tung một cú đá từ phía sau.
Thấy trên bức tường tỏ tình của trường, dán những bức ảnh áo quần xộc xệch của cô, thấy những lời bình luận không thể chịu nổi bên dưới.
Thấy có người dùng tên cô để viết những mẩu truyện khiêu dâm trơ trẽn.
Những ánh mắt khác thường, những tiếng cười khúc khích bên tai, những lời chế nhạo trắng trợn...
Bốn năm trôi qua, những ác ý đó lại một lần nữa như cơn thủy triều nhấn chìm cô.
Ánh nắng ban mai của một buổi sáng cuối thu, xuyên qua lớp mây mù chiếu xuống, rơi trên da thịt còn lạnh hơn cả sương giá đầu đông.
Ninh Uyển đứng thẳng người, lạnh đến mức hai hàm răng va vào nhau lập cập.
Cô vô thức muốn quay người bỏ chạy, nhưng lại cố gắng giữ chặt chân mình, rồi từng bước, từng bước đi về phía bức tường vinh danh của trường Trung học số 1.
Hoắc Thanh Thành.
Cô đến đây là để tìm hiểu sự thật về việc Hoắc Thanh Thành bị đuổi học năm đó, cô không thể đi.
Bảng vàng danh dự là niềm tự hào của trường, được khắc trên bức tường thông báo nổi bật nhất đối diện đỉnh dốc, bên cạnh sân thể dục của tòa nhà Cần Học.
Chỉ cách vài chục mét, nhưng khi Ninh Uyển đi đến trước bảng vàng, chiếc áo lót bên trong đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Cô cố gắng kìm nén ham muốn lùi bước mãnh liệt, ánh mắt nhanh chóng tìm kiếm trên bảng vàng.
Tìm thấy tên của Hoắc Thanh Thành.
Nhân vật duy nhất không có ảnh, ngay cả cái tên cũng bị gạch một đường ngang.
Nhìn ba chữ đó, Ninh Uyển lại bất ngờ cảm thấy thư giãn đôi chút.
Trong những cảm xúc tiêu cực chồng chất, cô có được một khoảnh khắc để thở.
“Em là... Ninh Uyển?” Một giọng nói nghi hoặc vang lên từ phía xa.
Ninh Uyển vội vàng quay đầu, cách cô khoảng mười bước chân, một người phụ nữ trung niên trong bộ đồ công sở màu xám, tóc búi gọn gàng đang nhìn cô dò xét.
Người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, gương mặt có sự nghiêm nghị của một nhà giáo, nhưng ánh mắt lại hiền từ.
Khi nhìn rõ mặt Ninh Uyển, bà lộ vẻ vui mừng: “Cô không nhận nhầm, em chính là Ninh Uyển. Con bé này, đến trường bao lâu rồi? Sao không gọi điện cho cô? Nếu không phải anh trai em gọi điện nói, cô còn không biết em đã đến rồi.”
Ninh Uyển nắm chặt quai ba lô, cố gắng chào một cách tự nhiên nhất: “Chủ nhiệm Trần, chào cô, em là Ninh Uyển ạ.”
“Vẫn còn nhớ cô à? Đi nào, đến văn phòng của cô, anh trai em nói em muốn đến thu thập tư liệu, chúng ta ngồi xuống nói chuyện.” Cô Trần Hoa Phương bước tới, đưa tay kéo Ninh Uyển, dẫn cô đến văn phòng chủ nhiệm giáo vụ ở tầng hai tòa nhà Cần Học.
Dọc đường, miệng cô không ngừng nghỉ.
“Năm nay em mới tốt nghiệp đại học phải không? Nghe anh trai em nói em làm ở tòa soạn báo, làm biên tập à?”
“Công việc này tốt đấy, hồi cấp ba bài văn của em viết rất tốt, cũng xem như đúng chuyên ngành rồi.”
“Cô vẫn luôn có ấn tượng về em, một cô bé ngoan ngoãn, lễ phép, văn hay chữ tốt, còn từng mấy lần đoạt giải trong các cuộc thi viết văn.”
Tinh thần Ninh Uyển vẫn trong trạng thái căng thẳng, dù vẻ mặt có tỏ ra tự nhiên đến đâu cũng không thể ứng đối thoải mái được.
Cô chỉ đành thỉnh thoảng gật đầu, nở một nụ cười cứng ngắc và gượng gạo.
Trong văn phòng không có ai khác, điều này khiến Ninh Uyển cuối cùng cũng thả lỏng hơn một chút, lúc ngồi xuống, vai và lưng cũng không còn cứng đờ như vậy nữa.
Cô Trần Hoa Phương kéo một chiếc ghế ngồi đối diện cô, thu hết mọi thay đổi nhỏ nhặt của cô vào mắt, trong lòng thầm thở dài.
“Thật ra tối qua anh trai em đã gọi điện cho cô rồi, nói hôm nay em sẽ đến để điều tra tư liệu, nhờ cô chiếu cố một chút.”
Cô mở lời, giọng nói dịu dàng, chan chứa vẻ áy náy và thương xót:
“Ninh Uyển, chuyện của em năm đó là do công tác quản lý của nhà trường chưa tốt, không thể phát hiện kịp thời. Sau này nhà trường còn đặc biệt mở cuộc họp về việc này, tăng cường hơn nữa công tác giám sát an toàn cho học sinh.
Cô hy vọng em có thể mở lòng, nhìn về phía trước. Những chuyện đó đã qua rồi, bên cạnh em vẫn còn rất nhiều người luôn quan tâm, bảo vệ em. Em hãy nhìn kỹ mà xem, có rất nhiều điều tốt đẹp.”
“Nếu em không bước ra, những người quan tâm em cũng sẽ không vui. Anh trai em tuy không nói, nhưng cô có thể đoán được, anh ấy vẫn luôn áy náy vì lúc những chuyện đó xảy ra, anh ấy đã không ở bên cạnh em.”