Ninh Uyển không nhận ra mình đã khóc từ lúc nào, trong lúc cô vội vàng lau nước mắt, hai vị tiền bối trong phòng đã đấu võ mồm với nhau hơn chục chiêu.
Trận chiến kết thúc với việc lão Triệu nhận được danh hiệu “kẻ chẳng có chút phong độ nào”, còn cô Lâm thì nhận được danh hiệu “gà lùn chân ngắn”.
Ninh Uyển không phải người thích tranh cãi, chỉ cần không động đến giới hạn của cô, hầu hết những lời nhắm vào mình cô đều có thể cười cho qua.
Trở lại chỗ làm việc, cô mở máy tính, tiếp tục xem có thể tìm thêm tài liệu mới nào không.
Lão Triệu ghé sát lại, nhỏ giọng an ủi: “Mấy lời của cô Lâm em đừng để trong lòng, cô ta ghen tị thôi. Vụ của Hoắc Thanh Thành giờ đang hot, ai viết được bài hay thì tiền thưởng hậu hĩnh lắm. Bản thân không có tài, lại không muốn thấy người khác có cơ hội, cái loại người gì không biết nữa. Tiểu Ninh Ninh, viết cho hay vào, nhận tiền thưởng cao nhất cho cô ta tức chết!”
Ninh Uyển mím môi cười: “Em sẽ cố gắng hết sức.”
“Cố gắng thôi thì sao được? Phải toàn tâm toàn ý! Anh Triệu đây là về phe em đấy, phải tranh giành thể diện cho anh chứ!”
“Vâng ạ.”
Tiễn vị tiền bối đi rồi, Ninh Uyển quay lại nhìn màn hình máy tính, mắt cô khẽ mở to.
Có tin mới.
Ghim trên đầu mục tìm kiếm là một bài báo vừa được đăng buổi sáng, tiêu đề rành rành: “Tin sốc! Hoắc Thanh Thành từng vào trại giáo dưỡng!”
Ninh Uyển lập tức nhấp vào, đọc kỹ bài báo một lượt.
Tác giả bài viết không biết moi tin từ đâu ra, khẳng định chắc nịch rằng năm lớp mười một, Hoắc Thanh Thành vì cướp giật gây thương tích nên đã bị đưa vào trại giáo dưỡng hai năm!
Lý do bị nhà trường đuổi học cũng là vì chuyện này!
Ninh Uyển nắm chặt con chuột, dứt khoát nhấn nút thoát.
Không thể nào.
Trong mắt người khác, Hoắc Thanh Thành có thể là ác quỷ, là một tên tội phạm, một kẻ điên cuồng không biết kính sợ sinh mệnh.
Nhưng Hoắc Thanh Thành mà cô biết, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện cướp giật gây thương tích.
Cô tin chắc vào điều đó.
Vì cô phụ trách viết về cuộc đời của Hoắc Thanh Thành, cô nhất định phải đảm bảo tính xác thực, không thiên vị, mỗi một câu chữ viết ra đều phải dựa trên sự thật.
Tắt trang web trên máy tính, Ninh Uyển lại lấy ra tập tài liệu mà mình đã sắp xếp trước đó.
Tài liệu kẹp bên trong cũng đã thay đổi.
Tờ tài liệu mà cô in ra đầu tiên, vốn có ảnh thẻ cấp hai và ảnh tốt nghiệp lớp chín của Hoắc Thanh Thành, giờ đây cả ảnh và phần chú thích đều có thay đổi nhỏ.
Nó đã biến thành ảnh thẻ của trường Trung học số 1 Nam Thành và ảnh tập thể lớp tốt nghiệp cấp hai khóa 09 của trường.
Lần trước, cậu thiếu niên trong ảnh với đôi mắt u ám, đứng trong góc bị mọi người xa lánh, lần này lại ngồi ở hàng đầu trong bức ảnh tập thể.
Ngồi ngay cạnh các thầy cô giáo.
Mái tóc ngắn gọn gàng, đường nét khuôn mặt càng thêm sắc sảo, đôi mắt đen láy, lạnh lùng, mang một vẻ điềm tĩnh và sâu sắc mà bạn bè đồng trang lứa không có.
Lần này cậu không bị bạn học tẩy chay, hơn nữa, còn rất được thầy cô yêu mến.
Ninh Uyển và cậu thiếu niên trong ảnh bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt cậu có sức xuyên thấu mạnh mẽ, như thể có thể xuyên qua ống kính của nhiếp ảnh gia, xuyên qua cả lớp giấy ảnh, để nhìn thấy người mà mình muốn thấy.
Trong một khoảnh khắc, Ninh Uyển gần như ảo giác rằng, Hoắc Thanh Thành đang nhìn cô xuyên qua thời gian.
Một ngày bận rộn trôi qua, đến giờ tan làm, Ninh Uyển vẫn không tìm thêm được thông tin gì mới.
Ngoài những thay đổi nhỏ đó ra, kết quả cuối cùng vẫn không đổi.
Vụ án mạng kinh hoàng chiếm sóng các trang tìm kiếm, dù đã trôi qua gần nửa tháng, độ nóng vẫn không hề giảm.
Không tìm được tài liệu, cô không thể tìm ra mấu chốt của vấn đề, dù có làm gì trong mơ, dường như cũng vô ích.
Điều này khiến Ninh Uyển có chút hoang mang.
Cô mở tập tài liệu ra, nhìn bức ảnh của trường Trung học số 1 Nam Thành.
Muốn tìm ra sự thật đằng sau, cách tốt nhất là đến trường Trung học số 1, tìm người biết chuyện năm đó.
Trường Trung học số 1 Nam Thành.
Trường cũ của cô.
“Cốc, cốc...”
Cánh cửa văn phòng bị gõ vang, giọng nói quen thuộc của cô bạn thân Kiều Nhược Đường vang lên từ cửa: “Ninh Tiểu Uyển, tan làm bao lâu rồi mà còn chưa đi? Ngẩn người ra đó làm gì thế, tớ gọi cho cậu mấy cuộc mà không nghe máy.”
Ninh Uyển sực tỉnh, lục tìm điện thoại trong túi, tám cuộc gọi nhỡ.
Hai cuộc của Đường Đường.
Sáu cuộc của Ninh đại ca.
“Mọi người về hết rồi, còn mỗi cậu ở đây, mau dọn đồ ra đi, anh cậu đến đón chúng ta rồi.”
“Đón chúng ta? Bằng chiếc xe ga nhỏ của anh ấy á?” Ninh Uyển nhanh chóng giấu đi cảm xúc, nói cười tự nhiên như mọi khi, vừa thu dọn đồ đạc để tan làm.
Kiều Nhược Đường khoanh tay tựa vào khung cửa, bĩu môi phàn nàn:
“Xe ga nhỏ gì chứ, cái đồ màu mè anh cậu hôm nay đi nhận xe mới rồi, đang đến khoe khoang đây này. Vừa kiếm được chút tiền đã vênh váo.”
Ninh Uyển: “...”