Vượt Dòng Thời Gian Để Yêu Anh

Chương 29: Cái tát

Trước Sau

break

Dù đang cúi đầu, Ninh Uyển vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt từ trên đỉnh đầu chiếu xuống, mạnh mẽ đến mức cô không thể lờ đi.

Cô bất giác muốn cạy móng tay, nhưng tay đang nắm chặt ghi đông xe, không còn cách nào khác, cô đành cố gắng kìm nén sự bồn chồn trong lòng.

Giờ tan làm, người và xe qua lại ở cổng khu dân cư rất đông.

Hai người họ cứ đứng đây giằng co đã thu hút không ít ánh mắt tò mò.

Ninh Uyển thực sự không thích bị người khác chú ý như vậy, đành phải thỏa hiệp: “Được thôi, anh đỗ xe gọn vào để tránh cản đường trước được không?”

Tòa 8 và tòa 10 cùng một hướng.

Đỗ xe xong, đi từ nhà để xe qua đó khoảng năm, sáu phút, thời gian vừa đẹp.

Tháng mười đã qua được nửa, sau tiết Sương Giáng, ngày ngắn đêm dài.

Sáu giờ tối trời đã nhá nhem.

Đèn đường trong khu dân cư đã được bật sáng.

Ninh Uyển đi song song với Thẩm Ký Bạch, ở giữa chừa ra một khoảng trống đủ cho hai người nữa.

Đây là khoảng cách mà cô đã cố hết sức kéo ra.

“Nghe nói anh đang làm việc ở tập đoàn Hương Giang, chúc mừng anh.”

Người muốn nói chuyện là Thẩm Ký Bạch, nhưng người im lặng suốt quãng đường sau khi đỗ xe xong cũng là Thẩm Ký Bạch.

Ninh Uyển đành phải mở lời, thuận miệng tìm một chủ đề để phá tan sự ngột ngạt, kỳ quặc trong không khí.

“Ừ.” Ánh mắt Thẩm Ký Bạch vẫn luôn dán trên gương mặt cô gái.

Anh ta gần như tham lam, phác họa lại dung mạo mà mình đã nhớ nhung suốt sáu năm.

Lại không dám quá lộ liễu.

Sợ sẽ dọa cô sợ hãi.

Cô rất dễ ngại ngùng, quá ngoan ngoãn.

“Ninh Ninh, em còn nhớ lời hẹn trước khi anh ra nước ngoài không? Đợi em tốt nghiệp đại học, anh nhất định sẽ trở về.”

“Anh đã làm được rồi.”

“Nhưng em... lại không để ý đến anh nữa.”

Nụ cười khổ trèo lên khóe miệng Thẩm Ký Bạch.

Phía trước chính là tòa 8 nơi nhà họ Ninh ở.

Quãng đường năm, sáu phút, vậy mà lại ngắn đến thế.

Thẩm Ký Bạch đứng lại, ánh sáng từ ngọn đèn đường phía sau hắt xuống, kéo bóng hai người đổ dài trên mặt đất, thân mật như đang ôm nhau.

Nhưng trên thực tế, cô lại đề phòng và xa cách anh ta.

Khoảng cách giữa hai người, anh ta cần phải vươn dài cánh tay mới có thể chạm tới một góc tay áo của cô.

“Xin lỗi em, Ninh Ninh.” Anh ta nhìn cô gái vẫn luôn cúi gằm mặt, nhẹ giọng nói: “Sau khi anh về nước mới biết chuyện nhà em.”

Nếu biết sớm hơn, anh ta nhất định sẽ tìm mọi cách để trở về, tìm mọi cách để liên lạc với cô.

Thời gian đầu mới sang nước ngoài, túi tiền eo hẹp, ngay cả tiền gọi một cuộc điện thoại đường dài anh ta cũng không có.

Đến sau này, khi đã dành dụm đủ tiền vé máy bay, định đợi nghỉ lễ về một chuyến thì lại nhận được nhiệm vụ do giáo sư hướng dẫn giao phó.

Anh ta chỉ có thể đè nén nỗi nhớ nhung, dồn hết tâm trí vào việc học, nghiên cứu đề tài, vào việc nâng cao giá trị bản thân.

Chỉ mong sau khi về nước có thể có đủ thực lực để cha mẹ được an hưởng tuổi già, để cô gái mình thích được hạnh phúc vô lo.

Anh ta mong được ở bên cô.

Anh ta không ngờ rằng, mọi thứ trong thực tế đều đi ngược lại với mong đợi của mình.

Đợi đến khi anh ta lo liệu xong xuôi thủ tục nhận việc, chuẩn bị xuất hiện trước mặt cô một cách tươm tất, thì cô lại từ chối gặp mặt.

Lời tỏ tình không thể nói ra sáu năm trước.

Cô hình như, không cần nữa rồi.

Ánh mắt Ninh Uyển thoáng mơ hồ, lời xin lỗi bên tai khiến lòng cô đầy cay đắng.

Cô lắc đầu: “Không cần xin lỗi, những chuyện đó không liên quan đến anh.”

Anh ta không làm gì sai.

Anh ta cũng không nợ cô bất cứ điều gì.

Những biến cố của gia đình cô vốn dĩ không liên quan đến Thẩm Ký Bạch.

Nhưng những lời này của cô lại khiến Thẩm Ký Bạch càng thêm khó chịu.

Anh ta thực sự muốn nói chuyện tử tế với cô, nhưng mỗi chữ mỗi câu cô nói ra đều đang cố gắng đẩy anh ta ra xa.

Cô như thể đang dựng một bức tường cao xung quanh mình, không cho phép anh ta đến gần.

Thẩm Ký Bạch thực sự không thể chịu đựng được sự lạnh nhạt, xa cách này, anh ta tiến lên một bước, ép gần khoảng cách giữa hai người: “Ninh Ninh, anh...”

Ninh Uyển bất giác ngẩng đầu, sắc mặt lại đột nhiên biến đổi.

Khi Thẩm Ký Bạch còn chưa kịp phản ứng, một người đã xông tới từ phía sau anh ta, cái tát giơ cao hung hăng giáng xuống mặt Ninh Uyển.

Thời điểm này là giờ cao điểm tan làm, trong khu dân cư đâu đâu cũng là tiếng người, tiếng xe.

Không hề yên tĩnh.

Nhưng tiếng tát giòn giã đó lại như sấm sét nổ vang bên tai Thẩm Ký Bạch.

Sự việc xảy ra quá nhanh khiến anh ta không kịp trở tay.

Anh ta vội vàng che chở cho Ninh Uyển sau lưng mình, ánh mắt nhìn vào gương mặt người vừa xông tới, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch, không thể tin nổi:

“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc