Làm xong bài tập, trời bên ngoài đã tối mịt từ lâu.
Người mà mọi khi giờ này đã về lại chẳng thấy bóng dáng đâu.
Hoắc Thanh Thành nhíu mày, cất sách bút xong xuôi rồi ra khỏi nhà, đi về phía cổng chợ rau nhỏ trong khu ổ chuột.
Đến nơi, cổng chợ rau đã vắng tanh, bên trong tối om.
Ánh đèn đường mờ ảo hắt xuống, miễn cưỡng giúp cậu nhìn rõ tình hình bên đó.
Người đàn ông què lưng còng, ngồi xổm ở đó vất vả dọn dẹp bãi chiến trường lộn xộn.
Hoắc Thanh Thành bước tới, ánh mắt dừng lại trên những nồi niêu xoong chảo trên mặt đất.
Bố cậu dựng một quán ăn nhỏ ở đây, bán hoành thánh và mì sợi.
Bị què một chân nên không tìm được việc tốt, học vấn cũng không cao, không có kỹ năng gì khác.
Quán ăn nhỏ này là nguồn sống duy nhất của gia đình cậu.
Thế nhưng bây giờ, bếp lò đổ ngổn ngang, than củi bị giẫm nát vụn.
Mì sợi, hoành thánh đã gói và cả vỏ bánh vương vãi trên đất trộn thành một đống, dính đầy bùn.
Những thứ khác như hành lá, rau xanh cũng nát bươm, dù có nhặt lên rửa sạch cũng không ăn được nữa.
Ngay cả chiếc bát sắt đựng hoành thánh cũng bị giẫm cho biến dạng.
Cảm nhận có người đến gần, ông Hoắc ngẩng đầu lên.
Thấy là con trai mình, ông cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, ngượng ngùng nói: “Thành, sao con lại đến đây? Bố dọn dẹp xong là về ngay.”
Hoắc Thanh Thành từ từ siết chặt nắm đấm, ngọn lửa giận trong mắt càng lúc càng bùng cháy dữ dội: “Là ai làm? Bố của Lý Chí Vỹ? Hay Hứa Lão Nhị?”
“Con, con đừng nói bậy, là do bố không cẩn thận làm đổ quán...”
Ông Hoắc còn chưa nói xong đã thấy con trai cúi xuống nhặt con dao phay rơi trên đất, sợ hãi vội nắm lấy tay cậu: “Thành! Đừng làm vậy! Không liên quan đến người khác, thật sự không liên quan đến họ...”
“Con hỏi bố là ai làm!” Hoắc Thanh Thành thở dốc, nghiến răng nói từng chữ: “Nói thật! Nếu không con sẽ đi tìm từng nhà một!”
“... Là... là Hứa Lão Nhị!” Ông Hoắc bị quát đến hoảng sợ, buột miệng trả lời, nói xong lại hối hận vô cùng.
Tính cách của con trai ông sao ông lại không biết?
Nếu không khuyên được nó, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn.
“Thành, con đừng nổi nóng, con nghe bố nói được không? Thật sự không liên quan đến người ta, đợi... đợi bố đền đủ tiền là được rồi. Nhịn đi con, nhịn đi nhé, được không?” Người đàn ông nói rồi mắt hoe hoe.
Cảm giác tội lỗi, đau khổ, hèn mọn đan xen trên khuôn mặt ông.
“Là do bố vô dụng, bố vô dụng quá Thành ơi... Con nhịn một lần này thôi, được không?”
Hoắc Thanh Thành đứng thẳng người, cúi xuống nhìn người đàn ông đang ngồi xổm trước mặt, một tay lau nước mắt, đáy mắt cậu lạnh như băng.
Nhịn?
Cậu không nhịn.
Cậu tuyệt đối không cho phép mình sống hèn hạ như vậy.
Ai không cho cậu con đường sống, cậu sẽ giết ra một con đường máu!
Tấm lưng không thể đứng thẳng của bố, cậu sẽ chống đỡ.
Giằng tay ra khỏi tay người đàn ông, Hoắc Thanh Thành sải bước về phía hẻm Đồng Cổ.
Phía sau, là tiếng gào thét khản đặc, hoảng hốt và bi thương của người đàn ông.
...
Ninh Uyển làm xong bài tập, tắm rửa xong xuôi, khóa trái cửa phòng rồi lập tức lao lên giường.
Trước khi đắp chăn, cô còn thầm niệm đi niệm lại tên Địa Tạng Vương Bồ Tát mấy lần.
Giấc mơ này đã đủ lâu rồi, ngoài đời thực chắc cũng sắp sáng rồi nhỉ.
Cô nhắm mắt ở đây, lúc mở mắt ra nhất định sẽ tỉnh lại.
Cầu xin mau lên... cô thật sự không muốn ở trong thân xác của cô bé này nữa.
Lời cầu nguyện với Bồ Tát vừa dứt, bên ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng huyên náo.
Tiếng hét xé tan màn đêm.
Ninh Uyển bật dậy: “...”
Lại có dự cảm không lành.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, giọng của bà Kỷ, Vương Mỹ Hà, nhanh chóng vọng lên từ dưới lầu:
“Thằng ranh con hoang dã đó lại lên cơn điên rồi, xách dao phay xông vào nhà Hứa Lão Nhị chém loạn xạ, sợ chết khiếp. Nó mà lớn thêm vài tuổi nữa thì có thể vào trại cải tạo được rồi đấy!”
Kỷ Niên nói: “Cửa lớn khóa chưa? Nhà Hứa Lão Nhị ở ngay đối diện nhà mình đấy, đừng để người ta chạy sang đây trốn, xui xẻo.”
“Khóa rồi, chìa khóa cũng cất dưới đáy chậu hoa rồi.”
“Khóa là được rồi, mấy chuyện vớ vẩn này đừng quan tâm, mau về phòng tắt đèn đi ngủ, mai tôi còn phải về nhà máy họp sớm.”
Đèn trong căn biệt thự nhỏ của nhà họ Kỷ tắt ngấm, giữa những tiếng ồn ào vẫn giữ một sự yên tĩnh riêng, như thể không liên quan đến mình.