Vượt Dòng Thời Gian Để Yêu Anh

Chương 22: Lời cảm ơn muộn màng

Trước Sau

break

Nhìn những ngôi nhà sân nhỏ riêng biệt, Ninh Uyển chán nản thở dài, rốt cuộc là nhà nào đây...

“Đến nhà cậu rồi.”

Phía sau, đột nhiên có tiếng nói vang lên.

Ninh Uyển giật nảy mình.

Quay đầu lại, mới phát hiện Hoắc Thanh Thành đang ở sau lưng cô, cách khoảng mười mấy bước chân.

Không biết là tình cờ đi cùng đường, hay là cậu đã đi theo cô suốt một quãng đường.

Đối phương dường như biết được suy nghĩ trong lòng cô, không chỉ lên tiếng nhắc nhở, mà còn hất cằm về phía ngôi nhà ba tầng xinh đẹp bên phải con hẻm.

Ninh Uyển: “...” Cô có cảm giác mình đã bị lộ tẩy.

Cũng nhờ cậu chỉ đường, cô mới phát hiện ra, mình đã đi quá rồi.

Đi qua nhà mà không vào, thảo nào cậu lại lên tiếng nhắc nhở.

Lúc không nổi điên, Hoắc Thanh Thành trông cũng khá ngoan.

Tuy nhiên, Ninh Uyển nhìn Hoắc Thanh Thành, rồi lại liếc về hướng nhà họ Hoắc: “Sao cậu không về nhà, nhà cậu ở phía sau, đã đi qua một đoạn xa rồi.”

Cùng một con hẻm, nhà họ Hoắc ở đoạn giữa rẽ vào là tới.

Nhà họ Kỷ còn phải đi vào trong gần trăm mét nữa.

Ninh Uyển chắc chắn rồi, Hoắc Thanh Thành đang đi theo cô.

Trong lòng Ninh Uyển có chút chột dạ, thật sự bị lộ rồi sao?

Cách đó mười mấy bước, đôi mắt cậu bé đen láy sâu thẳm, mím môi, một lúc lâu sau mới thốt ra được mấy chữ: “Cảm ơn, sách.”

Hóa ra là theo cô để cảm ơn cô tặng sách.

Ninh Uyển buông lỏng căng thẳng, thư giãn, cười nói: “Không cần cảm ơn, chỉ là tiện tay thôi mà.”

Đúng là tiện tay thật.

Vẽ sáu bức tranh cho bạn cùng bàn.

“Học hành cho tốt nhé Hoắc Thanh Thành.”

Dừng lại một chút, nhớ đến những việc mà ông trùm Hoắc sau này làm, Ninh Uyển dừng bước chân định vào nhà họ Kỷ, đặc biệt dặn dò một câu: “Hoắc Thanh Thành, hãy đường đường chính chính bước ra ngoài, sau này cậu nhất định sẽ thành công.”

Lúc này, từ trong nhà phía sau có tiếng người phụ nữ quát lên thiếu kiên nhẫn: “Ninh Ninh, về đến nhà rồi sao không vào đi! Còn lề mề cái gì nữa!”

Thần kinh vừa mới thả lỏng lại căng lên, Ninh Uyển đau đầu, cô đâu có thời gian lo cho người khác.

Trò đóng vai này vẫn chưa kết thúc.

“... Con vào ngay.” Đáp một tiếng, Ninh Uyển đẩy cổng sắt, bước vào sân nhỏ, không còn hơi sức đâu mà để ý đến cậu bé phía sau nữa.

Nhà của họ Kỷ là ngôi nhà đẹp nhất trong cả hẻm Đồng Cổ.

Ngôi nhà nhỏ ba tầng, ban công treo những chậu cây xanh, trong sân cũng đặt rất nhiều chậu cây cảnh, nền nhà được quét dọn sạch sẽ, đâu đâu cũng toát lên vẻ tinh tế.

Có thể thấy nữ chủ nhân đã rất dụng tâm.

Bước vào nhà, bố cục phòng khách tầng một nhìn qua toàn là mùi tiền.

Bộ ghế sofa phong cách châu Âu, bàn trà bằng kính đen, trên kệ tivi sơn trắng là một chiếc tivi cỡ lớn đang chiếu một bộ phim truyền hình sến súa.

Tủ lạnh, máy lạnh tủ đứng đầy đủ cả.

Phía trên phòng khách còn treo một chiếc đèn chùm pha lê tuyệt đẹp.

Vương Mỹ Hà ngồi trên sofa, khoanh tay, vẻ mặt rõ ràng là không vui.

Thấy cô vào cửa, bà lập tức hạ giọng quở trách: “Con làm sao thế? Mấy hôm nay mẹ đã dặn đi dặn lại, bảo con đừng có tụ tập với thằng nhóc con hoang nhà họ Hoắc, con coi như gió thoảng bên tai à?”

Ông Kỷ, Kỷ Niên, đi dép lê từ trên lầu xuống, ngồi xuống sofa cầm lấy tờ báo bên cạnh: “Được rồi, nó còn nhỏ, bà nói nhiều làm gì, đi dọn cơm đi, chuẩn bị ăn cơm.”

Người đàn ông hơn ba mươi tuổi, giữa hai hàng lông mày có sự tự tin của một người thành đạt, toát lên vẻ tinh ranh.

Ông lên tiếng bênh vực, Vương Mỹ Hà lúc này mới không cam lòng đứng dậy, miệng vẫn không ngừng phàn nàn:

“Ông tưởng tôi muốn nói à? Lần trước ông không có ở đó, không thấy con gái cưng của ông đã làm gì đâu, nó vậy mà lại xông vào nhà họ Hoắc làm chứng cho thằng nhóc con hoang đó, suýt nữa thì làm mất lòng cả cái hẻm này.

Nếu không phải nhà chúng ta có bản lĩnh, ông tưởng mọi chuyện dễ dàng dàn xếp vậy sao? Đứa trẻ này dạo này không biết làm sao nữa, trước đây có thấy thế đâu!”

“Tôi đã nói được rồi được rồi, bà lằng nhằng có phiền không? Có ăn cơm nữa không?” Kỷ Niên cũng mất kiên nhẫn, giọng trầm xuống.

Vương Mỹ Hà lúc này mới im miệng, mặt mày sa sầm đi vào bếp, dọn bàn ăn.

Ninh Uyển đứng đó toàn thân không tự nhiên, bố mẹ người ta cãi nhau vì chuyện cô làm, cô, một kẻ trộm, dường như không có quyền lên tiếng.

Nhưng cô vẫn không thích nghe ba chữ “thằng nhóc con hoang”.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc