Tuy vậy, ngay cả vào đêm Giao thừa, vẫn không có tiếng pháo hoa, nhưng những câu đối đỏ rực rỡ trên khắp các con đường lớn nhỏ cùng với một trận tuyết phủ dày đã tạo nên không khí Tết.
Bữa cơm tất niên của nhà họ Vương không được phong phú như trên TV, cũng chỉ có thêm một đĩa bánh chẻo và hai món ăn so với thường ngày. Nhưng cả nhà bốn người ăn no căng bụng mà vẫn còn thừa không ít. Như những năm trước, những món thừa này sẽ được cất vào tủ lạnh để ăn tiếp bữa sau. Nếu bữa sau vẫn còn thừa thì để lại cho bữa sau nữa.
Sau bữa cơm tất niên, Vương Tây Lâu nằm trên ghế sofa, vừa ngân nga một khúc hát vừa xem chương trình đêm Giao thừa, còn Dương Đắc Ý ra ngoài đánh bài với bạn. Vương Thuật không ưa gì chị mình, Vương Nhung, vì Vương Nhung không chịu cho cô mượn cái băng đô, nên cô đã quay về phòng ngủ từ sớm.
Không có người trẻ nào chịu đi ngủ trước 10 giờ tối, Vương Thuật cũng vậy, nên mặc dù đã nằm trên giường, tâm trí cô vẫn nhảy nhót như con chồn trong ruộng dưa, không thể yên ổn một chút nào. Cuối cùng, Vương Thuật không chịu nổi nữa, cô mở ứng dụng “Mỗi ngày” và viết vài dòng trong trang nhật ký.
“Mỗi ngày” là một ứng dụng tổng hợp với các chức năng như nhật ký, sổ kế toán, sổ kế hoạch, có thể cài đặt mật khẩu bảo mật riêng, an toàn hơn nhiều so với sổ tay có khóa.
“Đinh—” Có tin nhắn mới đến.
Vương Thuật thoát khỏi “Một ngày”, cô bấm vào trang WeChat thì thấy tin nhắn của Lý Sơ gửi: “Nhà em có cồn i – ốt và băng gạc không?”
Vương Thuật ngớ người, lập tức trả lời: “Có.”
Vương Thuật nhìn chữ “Có” mà mình vừa gửi đi, cảm thấy câu trả lời của mình có phần khô khan. Cô đang suy nghĩ liệu có nên hỏi tại sao cần cồn i – ốt và băng gạc, có chuyện gì xảy ra không, có nghiêm trọng không thì tin nhắn mới của Lý Sơ đã tới.
Lý Sơ: “Em có thể mang qua cho anh được không?”
Tất nhiên là được! Sao lại không được? Trước hết họ là bạn, còn sau đó… không còn sau đó.
Vương Thuật hỏi rõ Lý Sơ ở tòa nào, tầng nào, rồi lập tức đứng dậy cầm đồ ra khỏi nhà. Hả? Tại sao chỉ hỏi đến tầng? Vì khu Đông này toàn là các tòa nhà đơn tầng đơn hộ, thang máy vào thẳng nhà.
Vương Thuật theo chỉ dẫn của Lý Sơ trong điện thoại, đi một mạch đến tầng nơi anh ở. Cửa thang máy mở ra, Lý Sơ đang ngồi trên ghế để giày ở cửa, mắt lim dim chờ cô. Vương Thuật nhân ánh sáng từ đèn ở cửa, quan sát anh từ đầu đến chân, những chỗ khác bị quần áo che kín không nhìn thấy, bên trong cánh tay có một vết thương dài bằng ngón tay.
“Anh ở nhà một mình à?” Vương Thuật hỏi, “Sao trong nhà không bật đèn?”
Lý Sơ xoa mặt, anh đứng dậy bật đèn, sau đó lấy ra một đôi dép mới cho Vương Thuật, anh trả lời bằng giọng ôn hòa: “Mẹ và Thành Nguyệt đi nhà bà ngoại ở thành phố Hải đón Tết. Anh cũng vừa về nhà chưa lâu, chưa vào trong.”
Vương Thuật cúi đầu nhìn đôi dép màu hồng Lý Sơ đưa đến chân mình, cô nhận ra trong không gian này chỉ có cô và anh, mặt cô dần dần đỏ lên, hơi thở cũng nóng hơn vài phần. Cô vội vã đặt túi nhựa mang theo lên tủ ở góc tường, giả vờ tự nhiên giục anh “Anh mau dùng khăn giấy đè lại, máu sắp nhỏ xuống rồi,” sau đó nhanh chóng cởi giày của mình ra và xỏ chân vào đôi dép.
Khi Vương Thuật đang khử trùng và băng bó cho Lý Sơ, cô hỏi anh về nguyên nhân vết thương. Lý Sơ im lặng một lúc, rồi nói là vì anh che chắn cho bạn gái của bố anh. Khi Vương Thuật biết bạn gái của bố Lý Sơ là một đàn chị cùng trường lớn hơn vài khóa, cô không nhịn được mà lộ vẻ mặt kinh ngạc như chưa từng thấy chuyện đời.
…
Dưới sự nài nỉ của Hồ Bạc, Lý Đạo Phi cuối cùng cũng không kiên trì được, vào đêm ba mươi Tết đã đưa cô ta về nhà họ Lý, và chính thức giới thiệu cô ta với cả đại gia đình ba mươi mấy người lớn nhỏ.
Ông nội Lý Sơ vốn đã rất tức giận với hành động đưa người về mà không báo trước của Lý Đạo Phi, sau bữa cơm lại nghe thấy Lý Đạo Phi tranh cãi với Hồ Bạc trong nhà kính, nhắc lại câu nói thiếu suy nghĩ của Hồ Bạc ở trường – “Bố cậu ấy là bạn trai của tôi” – liền ngay lập tức muốn đuổi Hồ Bạc đi.
Hồ Bạc tính tình bướng bỉnh, tất nhiên không chịu đi. Cô ta nói rằng lúc đó cô ta say, câu nói đó không qua suy nghĩ. Sau đó lại phẫn uất, chất vấn ông nội Lý Sơ rằng cô ta đang hẹn hò chính đáng với Lý Đạo Phi, không phải lén lút, tại sao phải che giấu.
Cái giá để bút của ông nội Lý Sơ vốn định đập vào Lý Đạo Phi, ý là “Mày xem mày đưa về cho tao người thế nào,” nhưng lại lệch, nhắm thẳng vào Hồ Bạc sau lưng Lý Đạo Phi.
Lý Sơ phản ứng cực nhanh, anh che chắn cho Hồ Bạc, giữ lại thể diện cho ông nội.
— Người ta cãi nhau là một chuyện, nhưng không thể tổn thương người khác, dù là vô tình cũng không được.
Tóm lại sau sự việc bất ngờ này, Lý Sơ cảm thấy mất hứng, nhân cơ hội đi vệ sinh, anh đã lẻn về nhà mà không ai chú ý. Sau đó ông nội gọi điện cho anh, cũng không nói gì nhiều, chỉ bảo anh trên đường về cẩn thận.
Lý Sơ vì lớn lên cùng Thành Huệ nên với các thân thích bên phía Lý Đạo Phi anh chỉ có tình cảm, chứ không có giao tiếp thường xuyên, rất xa lạ. Anh chỉ thi thoảng chào hỏi hai chị họ sinh đôi, nhưng cũng vì từng học cùng trường cấp hai và cấp ba với hai người đó.
“Nếu thật sự đập trúng chị ta thì cũng không oan.” Vương Thuật lười đi tìm kéo, bèn dùng miệng khéo léo xé băng keo, cô bất bình nói, “Mặc dù đó là chuyện của chị ta, nhưng cũng là chuyện của anh, ý em là chuyện ở trường. Chị ta không ngại để người khác biết chị ta đang hẹn hò với một người đàn ông hơn mình hơn hai mươi tuổi, nhưng anh chưa chắc không ngại để người khác biết anh có một chị khóa trên làm mẹ kế.”
Lý Sơ không thích cách gọi “mẹ kế,” nhưng khi nhìn thấy Vương Thuật tức giận vì chuyện này, anh lại không muốn chỉnh cho cô.
“Sao anh lại nhắn tin cho em? Lâm Hòa Tĩnh ở xa à?” Vương Thuật lại hỏi.
“…Phải, cậu ấy ở xa.” Lý Sơ im lặng một lúc rồi trả lời.
Lúc này trời còn sớm, đèn đường vẫn sáng, bao gồm cả đèn đường mờ vàng ở khu “Tam Thu.”
Chuông điện thoại của Thành Nguyệt bất ngờ vang lên, đó là bài thơ vui nhộn trong phim “Na Tra: Ma Đồng Giáng Thế,” “Ta là yêu quái nhỏ, tiêu dao lại tự tại, giết người không chớp mắt, ăn thịt không cho muối…”
Lý Sơ nói với Vương Thuật một câu xin lỗi, rồi đi về phía phòng ngủ của mình theo tiếng chuông. Lý Sơ cũng không hiểu tại sao điện thoại của Thành Nguyệt lại ở trong phòng ngủ của mình, rõ ràng anh đã nghe Thành Huệ dặn anh nhét vào ba lô trước khi đi.
Thành Nguyệt để điện thoại rơi vào khe hẹp giữa giường và tủ đầu giường, hơn nữa lại rơi xuống vị trí rất khó lấy. Lý Sơ thử hai lần nhưng vẫn không thể lấy ra, đang định trực tiếp di chuyển tủ thì nghe thấy Vương Thuật đứng ở cửa nói: “Hay để em thử xem?”
— Vương Thuật đã nghe bốn lần bài “Ta là yêu quái nhỏ” mà không thấy cuộc gọi được nhấc máy, cô không kiềm chế nổi sự tò mò nên đã theo đến.
Bàn tay Vương Thuật nhỏ nên chỉ cần thò tay vào là lấy được điện thoại ra, đơn giản như thể lấy đồ trong túi vậy.
Cuộc gọi là từ Thành Nguyệt, mục đích có hai, một là xác nhận rằng điện thoại không bị mất mà chỉ là rơi ở nhà, hai là để méc với anh trai về việc bị đứa em họ bên nhà cậu làm phiền. Lý Sơ kiên nhẫn lắng nghe sự ấm ức của Thành Nguyệt, ánh mắt dừng lại trên người Vương Thuật.
Vương Thuật giúp lấy điện thoại ra, cô vốn định quay trở lại phòng khách, nhưng khi ngẩng đầu lên thấy ban công rộng rãi bên ngoài cửa sổ kính lớn, không hiểu sao cô lại bước tới. Lần trước anh đứng ở đây nhìn thấy cô và Tân Tân sao?
Lý Sơ chú ý thấy Vương Thuật nhìn về một hướng nào đó rất lâu mà không động đậy, anh vội vàng an ủi Thành Nguyệt rồi bước đến phía sau cô.
“Em đang nhìn gì vậy?” Anh hỏi.
Vương Thuật như bừng tỉnh, cô dài giọng “à” một tiếng, rồi chậm rãi chỉ tay về khu nhà cấp bốn cũ kỹ phía xa xa ở phía đông – khu “Tam Thu” cũ nát nổi tiếng của thành phố Tấn, rồi nhẹ nhàng nói: “Hóa ra đứng ở đây có thể nhìn thấy sân nhà em.”
Vương Thuật vốn chỉ tò mò rằng từ ban công phòng ngủ của anh liệu có thể nhìn thấy Đại lộ Cẩm Tú hay không. Cô không định hướng được, đi vòng quanh khu căn hộ này hai vòng mà không biết đâu là đông đâu là tây. Nhưng cuối cùng cô lại phát hiện không chỉ nhìn thấy Đại lộ Cẩm Tú mà còn nhìn thấy cả ngõ “Tam Thu” nơi có sân nhà cô và cuộc sống khó khăn, chật vật của gia đình.
Lý Sơ không hiểu lắm ý nghĩa câu nói của Vương Thuật, nhưng anh không vội vàng lên tiếng, vì cảm nhận được tâm trạng đột nhiên u uất của cô, điều này khiến anh có chút lúng túng.
Vương Thuật buồn chán bóp bóp cổ, cô kể lại tưởng tượng của mình trước đây như một câu chuyện cười.
“Nhà em vì phá sản đột ngột nên mới phải chuyển đến đây, hừm, gia đình em chẳng có tài sản gì đáng kể để gọi là ‘phá sản’ nữa.” Vương Thuật nói, “Tóm lại, ngôi nhà mà em đã ở từ nhỏ đến lớn không còn nữa, hàng xóm, bạn bè cũng không còn, cuộc sống bỗng nhiên có sự thay đổi lớn khiến em cảm thấy… không thoải mái chút nào. Đêm mưa hôm nhà em mới chuyển đến, nửa đêm em dậy đi vệ sinh, không cẩn thận nhìn về phía khu căn hộ này, em bị choáng ngợp ngay. Khi đó là khoảng hai, ba giờ sáng, cả khu vực này đèn đường và đèn chiếu sáng đều tắt, xung quanh tối om, trên tầng cao nhất của tòa nhà có hai phòng chưa tắt đèn, từ sân nhà nhỏ của em nhìn sang không thấy thân tòa nhà bên dưới, chỉ thấy những ánh sáng mờ ảo lơ lửng giữa không trung, trông như phủ tiên trên trời vậy.”
“Từ đó mỗi lần nửa đêm dậy đi vệ sinh, em đều thích nhìn về hướng này, em bỏ qua những thực tế phiền muộn, tưởng tượng ra trước mắt mình là một phủ tiên mà không ai biết đến, trong đầu em lại tự vẽ ra những câu chuyện thần thoại có thể xảy ra trong phủ tiên đó… Hóa ra chỉ là phòng ngủ của anh thôi. Haha.”
Ánh mắt Lý Sơ yên tĩnh nhìn cô, anh không cười theo Vương Thuật mà hỏi: “Em làm sao vậy?”
Vương Thuật lấy tay lau mặt, nói: “Không sao đâu, đừng để ý đến em, chỉ là tự nhiên không kiềm chế được cái vẻ mặt ghen tị khó chịu này thôi.”
Mặc dù nói vậy, nhưng cả người nói lẫn người nghe đều hiểu rõ, đây không phải là vẻ mặt ghen tị khó chịu, mà là cảm giác tự ti đột ngột khi nhận ra sự khác biệt trong cuộc sống của hai người.
Lý Sơ im lặng một lúc, rồi hỏi: “Nhưng anh có một bà chị học cùng là ‘mẹ kế’ điều này sao em không ghen tị?”
Vương Thuật bị chặn họng, hồi lâu, cô không nhịn được bật cười.
Vương Nhung gọi điện thoại đến, hỏi Vương Thuật tại sao ngày Tết mà cũng không đến tìm Tân Tân, hỏi cô đi đâu rồi.
Chị ấy hỏi như vậy có nghĩa là ít nhất đã đến chỗ Tiền Tuệ Tân để hỏi về hành tung của mình rồi. Vương Thuật nghĩ như vậy, rồi hào phóng tha thứ cho hành động keo kiệt của Vương Nhung khi không cho mình mượn băng đô.
“Em phải về rồi, nhà đang giục.”
“Anh đưa em về.”
“Không cần đâu, em đi bộ nhanh lắm, mười phút là về đến nhà rồi.”
“Đi thôi.”
“Ừ.”
2.
Sau ngày mùng 5, ngày tháng trôi qua nhanh hơn hẳn, mười ngày trôi qua chỉ trong chớp mắt.
Vương Thuật đã sửa được thói quen tệ hại mà thường bị người khác mắng chửi là không ngủ ban đêm mà không dậy buổi sáng. Sáng sớm, khi Vương Tây Lầu còn chưa làm xong bữa sáng, cô đã ngậm một chiếc bánh bao, leo lên xe đạp, cùng với Tiền Tuệ Tân biến thành một ngôi sao băng lao thẳng đến trường Công nghệ G. Mặc dù hai người thuộc các khoa khác nhau, nhưng tiết học đầu tiên buổi sáng đều là môn chuyên ngành.
“Gió bấc thổi làm mặt tao đau rát.” Vương Thuật đạp xe với sức gió, nói với Tiền Tuệ Tân, “Nhưng tỉnh táo hơn nhiều.”
Tiền Tuệ Tân nghe thấy vậy thì quay đầu lại nhìn Vương Thuật rồi hỏi: “Chỉ có mặt mày đau thôi à? Tay thì sao? Găng tay của mày đâu?”
Lúc đó Vương Thuật mới để ý là mình quên mang găng tay, không trách được hôm nay nắm tay lái lại có cảm giác tay quá rõ rệt. Cô co ngón tay lại, liếc nhìn Tiền Tuệ Tân với vẻ không hài lòng. Đều tại cô ấy nhiều lời nhắc nhở, vốn dĩ chẳng thấy tay lạnh gì cả.
Hai người đến trường Công nghệ G, ngón tay của Vương Thuật đã lạnh đến mức không thể gập lại, trên đường đi Tiền Tuệ Tân đã định đưa cho cô một chiếc găng tay để đeo, nhưng Vương Thuật dùng lý do “một tay lạnh với hai tay lạnh cũng chẳng khác nhau là bao” để ngăn cản cô ấy. Tiền Tuệ Tân vội vàng cởi găng tay ra định đưa cho Vương Thuật đeo, nhưng cô đã trêu chọc một cách gian xảo: “Không cần đâu” rồi nắm chặt tay Tiền Tuệ Tân kéo cô đi cùng, tay nắm tay.
Tiền Tuệ Tân bất ngờ khi tiếp xúc với lòng bàn tay mềm mại của Vương Thuật, cả người cô ấy khẽ cứng lại. Thật ra đã rất lâu rồi cô ấy không có sự đụng chạm da thịt với ai, nhưng chỉ trong chốc lát cô ấy đã phản ứng lại, liếc nhìn Vương Thuật với vẻ chế giễu: “Bạn của tao thật là ngây thơ và đáng yêu.”
–
Sau giờ học chuyên ngành thì đến tiết học tự chọn môn judo của Vương Thuật.
Vừa bước vào phòng tập, Vương Thuật đã đứng hình, cô không để ý rằng mình cần phải tự mua trang phục judo. Nhưng may mắn thay, không chỉ có mình cô đứng hình, ở góc phòng còn có hai chị khóa trên đứng đó làm bạn. Một lúc sau, Vương Thuật lại lần nữa đứng hình, bởi vì trong nhóm người đang làm nóng cơ thể ở góc đối diện phòng tập, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc – Lý Sơ.
Vương Thuật chưa kịp đến chào hỏi vì thầy giáo đã đến.