Lúc này, Phong Dạ Hàn đã chậm rãi đi tới, gương mặt hưng phấn cùng nghi hoặc. Cảm giác thân thể mình chưa bao giờ nhẹ nhõm như vậy, quả thật giống thay da đổi thịt .
Ngạo Tình tiến lên kéo cổ tay hắn, trầm ngâm xem mạch, khóe miệng dần dần tạo thành hình vòng cung.
"Quyền như gió, Chưởng Kích phát ra từ bên trong, nội lực hùng tráng khoẻ khoắn có lực, ta nghĩ đây chính là bộ nội công chưởng quyền mà đại sư trí tuệ nghĩ ra ba trăm năm trước: Huyền Minh thần chưởng." Ngạo Tình đưa mắt nhìn Phong Dạ Hàn "Chúc mừng chàng... chàng vinh dự trở thành người có võ công đứng đầu bảng."
Đứng đầu bảng? Phong Dạ Hàn ngẩn ra, mắt phượng hơi hoảng hốt, ôm người nàng vào ngực, tâm tình giống như trôi dạt giữa trời xanh "nha đầu hư này."
"Huyền Minh thần chưởng." giọng nói của Huyền Ngọc tử vang lên, vừa hâm mộ lại vừa đố kỵ. "Ai. Không ngờ Huyền gia chúng ta đời đời canh giữ sơn động này, cũng vô duyên có được." Nói xong, lắc đầu đi về phía nhà gỗ.
"Chúc mừng chủ tử." Bốn người Xuất Nguyệt hơi khom người, cung kính nói.
"Chúc mừng Thất đệ." Phong Hành Thượng lịch sự nói. Chỉ có Thượng Quan Dực cùng Phong Hề Ngạn mặt đen đi, cố làm như không thấy.
Hôm sau, Huyền Tu Hạc cuối cùng đã tỉnh lại, nhưng vì nằm trên giường Hàn Băng quá lâu, cơ thể còn chưa kịp khôi phục.
"Nha đầu, có rãnh rỗi thì trở lại thăm ta." Gương mặt Huyền Ngọc Tử tiếc nuối, "Nha đầu tốt như vậy, cố tình lại là danh hoa có chủ, nếu không lão phu thật muốn bắt ngươi làm tôn tức phụ(cháu dâu) đấy."
Khóe miệng Ngạo Tình giật giật, cười đùa nói: "Lão tiên sinh, chuyện nối dõi tông đường này ngài không phải lo lắng, nhìn dáng dấp của tôn tử ngài tuấn tú như vậy, chờ thân thể hắn tốt lên, ngài mang hạ sơn tùy ý đi bộ một vòng, nhất định về sau nhà gỗ này của ngài sẽ không đủ nhét hoa cỏ đi."
Lại nữa rồi, làm sao mà tiểu thư cứ đùa giỡn người khác vậy. Trong lòng Băng Tâm âm thầm oán thán.
Huyền Ngọc tử sợ run một hồi lâu, vuốt râu cười to: "Đành nhận lời chúc của nha đầu thôi."
Mọi người cũng cười .
Ngạo Tình móc một cái bao bố từ trong ngực ra, nhìn qua giống như quyển sách, "Lão tiên sinh, cái này đưa cho ngài, tôn tử của ngài hàng năm nằm trên giường Hàn Băng, khí lạnh vào cơ thể không ít, cái này có thể giúp hắn cường tráng xương cốt thể chất."
Huyền Ngọc tử cũng không khách khí, nhận luôn.
Mọi người liền trùng trùng điệp điệp xuống núi. Huyền Ngọc tử nhìn mọi người biến mất ở trong tầm mắt, từ từ mở ra bao bố, sửng sốt.
Bí tịch Tử Nguyệt thần công, đây là một loại thần công chí âm chí nhu đã thất truyền một trăm năm trước, mặc dù kém hơn
Huyền Minh thần công một chút, nhưng sau khi luyện thành cũng có thể độc bá một phương, mà hiện nay, có thể địch lại cũng chỉ có vài người mà thôi. Hạc nhi lại đúng là thể chất âm nhu, luyện môn võ này đúng là rất thích hợp.
Nha đầu này!
“Tiểu thư, người tặng cái gì cho Huyền Ngọc tử?” Băng Tâm nhiều chuyện, đi bên cạnh hỏi.
Ngạo Tình liếc mắt, “Không có gì, một quyển nội công tâm pháp bình thường để trả lễ lại mà thôi.”
Băng Tâm hiểu “Cũng đúng, cô gia lấy đi thần công tổ truyền nhà người ta, mang chút đồ đưa người ta cũng là việc nên làm.”
Băng Lam chỉ cười, trầm mặc không nói, bởi vì nàng biết đó là cái gì.
Đột nhiên, trước mặt có thêm vài bóng dáng.
“Tiểu thư, lại là hai nữ tử.” Băng Tâm nói ra.
Chỉ là hai nữ tử đứng trước mặt, một người mặc váy dài thêu hoa mẫu đơn, dáng người hơi đẫy đà, không nhìn ra số tuổi, mang khăn che mặt đỏ thêu mẫu đơn. Mặc dù không thấy rõ diện mạo nhưng từ đôi mắt, Ngạo Tình lại cảm thấy một chút quen thuộc.
“Mẫu thân, chính là nàng.” Lãnh Đan Đan đưa tay chỉ Ngạo Tình.
Lăng Ngữ Thu thần sắc quái dị chất vấn, “Làm sao người biết hai câu thơ kia?” Âm thanh nhu hòa động lòng người.
“Đó là hai câu thơi khi còn bé mẫu thân nói với ta, đây là hai câu thờ tằng tổ mẫu (bà cố) làm ra khi nhớ nhung tằng tổ phụ (ông cố) đang hành tẩu bên ngoài.” Vẻ mặt Ngạo Tình lạnh nhat, nhưng nội tâm lại có một loại muốn tìm hiểu chân tướng mãnh liệt, lại có một chút kháng cự ngăn nàng theo đuổi chân tường.
Sauk hi Lăng Ngữ Thu nghe xong, cả kinh thất sắc: “Nói, mẫu thân ngươi là ai?”
Nhìn người tới phản ứng như thế, Ngạo Tình bắt đầu có chút mờ mịt: “Mẫu thân của ta tên là Lăng Sơ Hạ, nhũ danh Huyên Nhi.”
Lăng Ngữ Thu vừa nghe, vèo một tiếng nhanh chóng tới trước mặt Ngạo Tình: “Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa!”
Ngạo Tình nhìn qua dưới khăn che mặt thật mỏng, dung mạo như ẩn như hiện, bỗng chốc mắt hạnh mở lớn, nàng lại giống mẫu thân tới bảy phần.
“Tiểu thư, nàng và ngươi thật giống như.” Băng Tâm càng xem càng cảm thấy như thế, nói xen vào.
Lăng Ngữ Thu có chút nghi ngờ, vì sao nha đầu kia lại nói như thế.
Ngạo Tình đưa tay tới sau tai, nhẹ nhàng vén lên, diện mạo nghiêng nước nghiêng thành hiện ra trước mặt Lăng Ngữ Thu.
“Ngươi là… Thật sự là… nữ nhi của tỷ tỷ, ngươi và tỷ tỷ giống nhau như đúc… Giống nhau như đúc.” Lăng Ngữ Thu kích động khóc không thành tiếng.
Một loại cảm giác quen thuộc, cảm giác của người thân tràn về.
“Ngươi là… Ngữ Thu a di?” Ngạo Tình chậm rãi đưa lên tay, run rẩy ôm Lăng Ngữ Thu.
“Đúng, ta chính là a di Ngữ Thu của ngươi đây. Là a di của ngươi.”
Ầm.
Sắc mặt Phong Dạ Hàn biến hóa, thì ra Ngạo Nhi thật sự là hậu nhân Lăng gia, suy nghĩ bắt đầu hỗn loạn.
“Đi, hai chúng ta nói chuyện một chút, có được hay không?” Lăng Ngữ Thu nói xong, đã sớm kéo Ngạo Tình đến cánh rừng cách đó không xa.
Phong Dạ Hành nhìn bảo hai người Băng Tâm theo sau.
“Năm ấy ta mười hai tuổi, Sơ Hạ tỷ tỷ mười ba, hai người chúng ta len lén chạy đến Lãnh gia tìm Tử Húc đại ca so kiếm, chơi đùa cả ngày, trời tối mới từ Tinh Tú Sơn Trang trở lại. Bởi vì bữa cơm trưa ta ăn quá no, một bụng nặng nề, trên đường liền tìm một nơi giải quyết, không thể làm gì khác nên tỷ tỷ đành về nhà báo bình an cho cha mẹ trước. Khi đó kiếm thuật của hai chúng ta cũng là tốt, con đường kia cũng quen thuộc nên tỷ tỷ cũng yên tâm rời đi. Ai ngờ, lúc ta trở lại cửa sơn trang liền phát hiện có cái gì đó không đúng, bình thường từ thật xa đã có thể nghe người canh cổng Lăng Vũ bọn họ vui đùa, nhưng hôm đó lại không có ai giữ cửa, mùi máu tươi theo gió phiêu tán khắp nơi, ta vốn định vọt vào, nhưng lúc đó ta thấy một đội người áo đen được huấn luyện nghiêm chỉnh từ cửa trang đi ra, trên đao nào cũng thấy máu.” Lăng Ngữ Thu mang theo phẫn hận mãnh liệt cùng khổ sở kể trận thảm án diệt môn kia.
“Ngữ Thu a di, ngươi cho là, là Phong Khiếu Thiên sai sử, Bách Lý… tướng quân cũng có phần?” Tin tức này quá khiếp sợ rồi, Ngạo Tình thiếu chút nữa là nổi điên rồi. Gia gia? Phụ thân? Không thể nào! Tuyệt không thể nào!
“Bách Lý Tướng quân thì ta không có bằng chứng chắc chắn nhưng Phong Khiếu Thiên sai sử thì đúng là thiên chân vạn xác. Ta đã tự mình lẻn vào trong cung xem qua phần mật chỉ này.”
Cái gì? Còn có mật chỉ.
“Ngạo nhi, người tuyệt đối không thể cùng nam nhân Phong gia cùng một chỗ, về sau cũng không cần đi về Hầu phủ nữa, nói không chừng chuyện năm đó bọn họ chính là đồng lõa, bọn họ làm như vậy, cũng là do lương tâm bất an, chăm sóc tỷ tỷ để lương tâm bọn họ đỡ áy náy mà thôi.” Lăng Ngữ Thu hung hăng nói.