Thấy vương gia đang chằm chằm nhìn ai đó, Chu thái phó bèn hỏi.
Hắn ta không trả lời, nhưng mắt vẫn cứ hướng về nàng, khiến Chu thái phó thắc mắc mà xoay người lại nhìn:
“- Kia chẳng phải là Vương Phi của người sao?Tại sao lại đi cùng với nam nhân kia, người đó là ai vậy Vương gia??”.
Câu nói của thái phó khiến Thần Vương không thể kiềm chế được nữa, liền đi đến cầm lấy tay nàng:
“- Mau về phủ cho bổn vương! “.
Hắn lạnh lùng nói.
“- Vương gia, người lôi kéo nàng ấy đi như vậy, ta thấy không được hay! “.
Trần Thiên Quân liền nắm lấy tay còn lại của nàng kéo về.
“- Chuyện của phủ thần vương, nào có liên quan đến Trần Thiên Quân ngươi?”.
Hắn ta cũng quyết không nhân nhượng, lại kéo nàng về phía mình.
“- Vương Phi đang cùng ta ăn cơm, dĩ nhiên là có liên quan rồi! “
Bên này, Trần Thiên Quân cũng không chịu thua.
Hai nam nhân bốn mắt nhìn nhau như có tia lửa xẹt qua.
“- Hai người có thôi đi hay không, định kéo đến gãy tay của ta sao?.
Thấy nàng đau đớn, Thần Vương liền thả tay nàng ra trước.
“- Bổn vương đợi nàng ở phủ! “.
Hắn nói một câu liền đi luôn, Chu thái phó ngơ ngác chạy theo sau.
“- Nàng trở về liệu có ổn không? hay ta sẽ đến phủ cùng nàng, xem hắn dám làm gì? “ Trần Thiên Quân lo lắng nhìn nàng.
“ A! Không cần đâu! Thần Vương Tuy bên ngoài mặt lạnh như vậy, nhưng hắn cũng không tệ, không bắt nạt ta. Huynh không cần lo cho ta.”
Sau đó nàng cũng xin cáo từ, trở về phủ. Gặp ngay Thần Vương đã đứng ở sảnh chờ nàng từ nãy giờ.
“- Tại sao lại đi cùng với tên nam nhân đó?
Hắn ta lại hỏi nàng.
“- Trần Thiên Quân nho nhã, ôn hoà, là người tử tế, sao ta không thể gặp! Nàng liền đáp trả lại.
“- Nàng đừng quên, nàng chính là Vương Phi của bổn vương.Không thể tùy tiện gặp một nam nhân khác được.’
Hắn trông có vẻ khó chịu.
“- Vậy thì vương gia cũng đừng quên, vì sao người thành thân với ta? giữa chúng ta không hề có tình yêu, ngươi là đang muốn trói buộc ta đó!!”.
Nàng tức giận hét lên, đôi mắt long lanh tựa như
sắp rơi lệ.
Lần đầu tiên hắn trông thấy nàng như vậy. Hắn liền cảm thấy có lỗi, hắn trách bản thân nóng nảy, bốc đồng làm nàng tâm trạng không tốt.
“ -Không! Ta không nghĩ như vậy. Ta làm vậy vì…vì ta thích nàng! “.
Hắn cầm lấy tay nàng:
“- Ban đầu ta cưới nàng vì hẹn ước của mẫu thân, nhưng bây giờ ta thích nàng là thật lòng.”
Hắn thổ lộ tình cảm của mình cho nàng biết.
Nàng vô cùng ngạc nhiên, hắn ta vậy mà lại nói thích nàng, từ ngơ ngác chuyển sang ngại ngùng, nàng quay lưng lại với hắn:
“- Vương gia, người đang nói cái gì vậy? “
Nàng lúng túng.
“- Chuyện này…ta…ta cần phải suy nghĩ! Nói xong nàng tức tốc chạy đi, để lại thần vương nhìn theo bóng nàng.
Đêm đó, nàng không thể ngủ được.
“- Tại sao hắn lại nói vậy? Hắn thật sự thích ta sao? Nhưng mà…hắn là kẻ mưu phản, tâm cơ, chắc hắn không thật lòng đâu. Aaaa, đau đầu quá! “
An Bích vội đi vào:
“- Tiểu thư người không ngủ sao?
“ - Ta khó ngủ quá! Ngươi lại đây ta muốn nói chuyện “.
Nàng liền gọi An Bích vào trong.
“ - Nếu như có một người thích ngươi, hắn ta tốt với ngươi, nhưng hắn lại là tên phản quốc, liệu ngươi có theo hắn không? “.
“- Tiểu thư, câu hỏi này của người thực sự rất khó trả lời. Theo nô tỳ nghĩ thì… yêu đương một người là chấp nhận tất cả về người đó. Tình yêu có thể cảm hoá được con người, biết đâu cái gã đó sẽ thay đổi suy nghĩ không muốn tạo phản, mà chỉ muốn ở bên cạnh người thương, ngày ngày an yên vậy là được rồi.”
Nàng tròn mắt nhìn An Bích:
‘’- Ngươi vậy mà lại am hiểu về tình yêu quá nhỉ?“.
An Bích gãi đầu:
“- Tiểu thư đừng chê cười. Em cũng chỉ là nghĩ sao nói vậy. Mà tại sao người lại hỏi như vậy?
'- À… không có gì! ta chỉ hỏi vậy thôi. Không còn chuyện gì nữa, ngươi lui ra trước đi, ta buồn ngủ rồi.”
Nàng đã suy nghĩ rất nhiều về những câu nói của An Bích. Liệu rằng có thể thay đổi tham vọng trong lòng hắn không?
Ngày hôm sau hắn qua tìm nàng nhưng liền bị từ chối.
“- Vương gia, Vương Phi trong người không khỏe, không muốn gặp người “.
An Bích cúi người cung kính.
“- Nàng ấy không muốn gặp ta sao? Vậy ta sẽ ở đây đợi nàng ấy.”
Vương gia kiên định nói.
“- Vương gia người đừng làm thế, vương phi cũng sẽ không bước ra đâu.
An Bích khuyên can Vương gia.
“- Ta đợi đến khi nào nàng chịu gặp ta thì thôi.”
An Bích cũng hết cách, đành mặc cho Vương gia đứng ngoài sân.
“- Tiểu thư, vương gia vẫn đang ở bên ngoài, người không ra nói chuyện sao?
An Bích hỏi nàng.
“- Ta không biết phải nói chuyện với hắn như thế nào, ta cần thêm thời gian để suy nghĩ.Cứ để hắn ở ngoài, lát nữa hắn sẽ rời đi ngay thôi “.
Bởi vì đêm qua không ngủ được,đã làm cho nàng kiệt sức. Nàng chợp mắt một lúc, lại bị đánh thức bởi tiếng mưa bên ngoài. Nàng ngó ra cửa sổ, ngắm nhìn hạt mưa rơi. Đã lâu rồi Hoằng Hoa Quốc không có mưa, những hạt mưa li ti rơi như những viên ngọc lấp lánh. Cơn mưa càng lúc càng nặng hạt hơn, nàng chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng mở cửa ra nhìn. Thần Vương vậy mà vẫn đứng ngoài sân kia đợi nàng.
“- Vương gia người điên rồi sao? Phủ người to lớn vậy lại không có chỗ trú mưa sao?
Nàng đi đến lấy ô che cho hắn.
“- Ta biết nàng sẽ ra tìm ta mà. “
Hắn vẫn cảm thấy đó là điều đúng đắn mà hắn nên làm.