Nàng giận dỗi trở về Bảo Vân các. Cả đêm đó nàng không thể ngủ được. Nàng cứ nhắm mắt lại là thấy cảnh nàng và hắn hôn nhau. Nàng lăn qua lăn lại trên giường chỉ mong kí ức đó tan đi.
“- Hửm! Ngoài kia có động tĩnh.''
Nàng nghe thấy tiếng bước chân, liền nằm im nghe ngóng. Một cái lỗ nhỏ được đục qua khe cửa, một làn khói trắng xông vào phòng.
''- Khói mê sao? Ba cái trò cũ rích “.
Nàng giả vờ như bị trúng khói mê mà ngủ say. Một tên thích khách lao vào phòng, hướng mũi kiếm sắc nhọn vào người nàng.
“- Ngu ngốc! “. Nàng chế giễu.
Sơ Nhiễm bật dậy, hai ngón tay nàng kẹp chặt lưỡi kiếm, tay kia ngưng tụ linh khí, một chưởng vào ngực gã thích khách mà đánh.
Gã thích khách trúng một chiêu của nàng liền ngã nhào xuống đất. Hắn không ngờ được rằng, Trương Sơ Nhiễm vậy mà lại là một võ nhân. Hắn chưa từng nghe “người kia “ đề cập đến. Mặc cho cơ thể bị tổn thương, hắn ráng nhảy qua cửa sổ chạy trốn. Nàng cũng liền đuổi theo hắn.
“- Thôi xong, trúng kế rồi! “.
Nàng chạy theo hắn vào rừng, mới nhận ra mình mãi đuổi theo tên thích khách mà không biết hắn cố ý dụ nàng đến đây.
“- Há ha ha ha! Trương Sơ Nhiễm, ngươi hôm nay phải chết ở đây! “.
Từ trên cây cao, bốn bóng người lao xuống chặn đường. Dưới ánh trăng mờ nhạt, nàng nhìn thấy có ba nam nhân và một nữ nhân. Có vẻ như họ là những cao thủ.
“- Các người là ai? “
Nàng cẩn thận quan sát những kẻ trước mặt.
“- Có người muốn mua cái mạng của ngươi! đã nói vậy rồi ngươi bằng lòng chịu chết được rồi chứ? “.
Một tên ra vẻ coi thường nàng.
Nàng chỉ mỉm cười, bình tĩnh nhìn đám thích khách:
“- Bằng các ngươi cũng có thể giết được ta sao? “
Một gã trông khá thô bỉ hét lên:
''- Đừng vòng vo với ả nữa, mau giết ả đi! “.
Cả bốn người xông đến, nàng bay lên không trung né bốn mũi đao. Một tên áo đen chuyển hướng dùng linh khí tích tụ, xuất hiện một đạo ánh sáng màu lam xuyên đến nàng.
“ -Cũng chỉ là một võ nhân Sơ Đẳng cũng đòi lấy mạng ta!.
Nàng vung tay vẽ một hình tròn giữa không trung, một lớp tường màu đỏ xuất hiện. Ánh sáng màu lam đụng phải bức tường nàng tạo ra thì lập tức bị phản lại. Gã thích khách lại trúng chiêu của chính mình. Hắn phun một ngụm máu tươi chết ngay lập tức.
''- Phiền phức quá, lên hết một lượt luôn đi! “.
Nàng uy vũ nhìn đám ngươi ngơ ngác ở dưới.
“-Ả tiện nhân ngông cuồng dám lên mặt với tứ đại sát thủ Hoằng Hoa!
Một tên chợt gầm lên giận dữ.
“ - Tứ đại sát thủ Hoằng Hoa?'
Nàng cau mày lại. Ta có nghe An Bích kể đến, họ là những kẻ chém giết thuê với giá cao. Thực lực bậc nhất, nổi tiếng khắp Hoằng Hoa Quốc. Tên vừa nãy bị ta giết hắn là võ nhân Sơ Đẳng. Những tên còn lại cấp bậc có lẽ hơn, phải thật cẩn trọng mới được.
Ba kẻ còn lại thấy có chút thất thế bèn hợp nhất lại. Chúng xếp chồng đứng lên vai nhau, miệng lẩm bẩm chú thuật. Một ảnh ảo khổng lồ xuất hiện đằng sau ba người.
Một con mảng xà lớn xuất hiện nhắm hướng nàng mà tấn công. Từ trong miệng mảng xà phun ra những đạo ánh sáng, cây cối trúng phải đều bị ăn mòn. May mà thân thủ nàng nhanh nhẹn, không thì cũng khó tránh thương tổn.
“- Cũng không tệ, xem ra ta phải dùng thử tuyệt chiêu rồi “.
Nàng nhắm mắt lại, các ngón tay khép chặt, hai bàn tay chắp lại với nhau. Trên trán nàng cũng hiện lên một ấn đỏ hình ngọn lửa. Một con rồng từ trong cơ thể nàng thoát ra oai phong, uy nghiêm trong trời đêm.
“ - Thần...thần nữ hoả long?!!! “.
Một tên mặt mày tái xanh, sợ hãi nhìn thần long xuất thế.
“- Chạy, chạy thôi! Là thần nữ! chúng ta không thể thắng nàng được đâu! “.
“ - Hoả long, mau đi! “. Hai tay nàng đan chéo lại với nhau tạo thành hình chữ X. Con rồng nghe mệnh lệnh liền bốc cháy rực đỏ lao về hướng đám người đang tháo chạy. Lửa từ trong miệng rồng phun ra liên tục và chuyển hướng linh hoạt khiến bọn chúng không thể nào chống đỡ.
Một tên, rồi hai tên thích khách nhanh chóng chết dưới ngọn lửa của rồng. Chỉ còn lại ả nữ nhân đang bò trườn trên đất, run rẩy khiếp sợ.
“- Hoả long, dừng! “.Nàng chợt hét lớn.
Nếu như giết hết bọn chúng thì nàng sẽ không thể biết ai là người đứng sau cuộc tập kích này. Hoả long liền lập tức dừng theo mệnh lệnh của nàng rồi biến mất vào không trung. Nàng bước đến nhặt kiếm kề vào cổ nữ nhân trước mặt.
''- Ai là người thuê các người đến đây? “.
Ả ta tuy run sợ nhưng vẫn rất mạnh miệng:
“- Ta thà chết, cũng không khai ra.''
Đối với câu trả lời của ả, nàng chẳng hề sốt ruột mà từ tốn giảng giải ả nghe:
“- Giết ngươi thì quá dễ với ta. Nhưng ngươi nên nhớ ta là vương phi. Ta không chỉ giết được ngươi, mà cả thân nhân của ngươi cũng sẽ phải đi theo bồi táng “.
Nhắc đến đây, ả ta có chút xúc động:
''- Ngươi dám đụng đến người nhà của ta, ta chết cũng sẽ làm ma ám ngươi ''.
''- Ta sẽ tha chết cho ngươi và gia đình ngươi,nếu như ngươi khai ra kẻ đứng đầu.Trương Sơ Nhiễm ta nói sẽ không nuốt lời “.
Nàng vừa nói kiếm cũng cứa vào da thịt ả kia, máu tươi bắt đầu nhỏ xuống. Nhưng ả vẫn im lặng quyết không tiết lộ.
''- Ồ? Nếu ngươi nhất quyết không nói thì vĩnh biệt rồi.”
Ánh mắt nàng lãnh huyết, đưa cao kiếm chém xuống.
Ả ta khi cận kề cái chết thì mới cảm thấy hoảng sợ thực sự.
“ -Khoan đã! đừng giết ta! Ta nói “.
Nàng thu lại kiếm trong tay, giọng điệu lạnh lẽo:
'- Nói.! ''.
''- Là Liễu Thị! bà ta đến chỗ ta nói muốn mua mạng ngươi “.
Nàng biết được câu trả lời, liền xoay người rời đi:
“- Xem như ngươi thức thời, ta cũng không cần cái mạng nhỏ nhà ngươi, mau cút đi!“.