Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 465: Hạnh nhi thật già mồm

Trước Sau

break
Hạ Thương Mai từ chỗ Hồ Hạnh Nhi về phủ, mất hết bình tĩnh.

Ma ma hỏi: “Vương phi, người đang tức giận gì sao, khi nãy vừa rời khỏi phủ vẫn đang yên lành mà”.

Thương Mai ngồi xuống, nghiêm mặt nói: “Hồ Hạnh Nhi kia ngày thường luôn nói theo ta rất tốt, hôm nay ta mới biết lời cô ta nói chỉ toàn là giả dối”.

“Sao có thể như vậy chứ”? Ma ma giật mình: “Chưởng quỹ của Hồ gia quả thật đối với người rất tốt mà”.

“Tốt cái gì mà tốt chứ”? Thương Mai thở dài nói: “Hôm nay ta mới biết, hóa ra cô ta tặng cho công chúa một miếng tượng Bạch Ngọc Quan Âm, còn thứ mà cô ta tặng ta chính là một chiếc vòng tay bằng vàng”.

“Miếng Bạch Ngọc Quan Âm đó có gì đáng tiền đấu? Còn không có giá trị bằng vàng mà”. Ma ma cười an ủi.

“Cái gì mà không đáng tiền chứ? Bà có biết không, miếng Bạch Ngọc Quan Âm ấy là do Hà Nham Tử khắc. Ông ta một năm chỉ khắc có một miếng thôi, Hồ Hạnh Nhi bỏ ra cái giá một vạn lượng mới mua được nó về, cũng phải, cô ta và công chúa còn có chuyện cần phải làm với nhau, cô ta tặng nó cho công chúa cũng đúng thôi”?

“Ai tặng đồ cho bổn cung à”? Nghe nói Tào Mãnh Đức đã đến, chỉ thấy Tráng Tráng dẫn theo Cầm Chi và Quỳnh Hoa đi vào.

Thương Mai vội đứng lên, mỉa mai nói: “Không, ta chỉ hàm hồ nói vài câu thôi”.

“Vừa nãy bổn cung đã chính tai nghe thấy chính tay Hà Nham Tử đã khắc bạch ngọc gì đó, còn nói là thích tặng cho bổn cung? Đây là chuyện cười gì thế. Bổn cung chỉ nhận được một vòng tay bằng vàng, và một cái vòng cổ, còn có một xấp tơ lụa.

Thương Mai kinh ngạc:“Không phải tặng cho người sao, vậy đã tặng cho ai được chứ”?

“Bạch ngọc của Hà Nham Tử chưa từng dễ mua được, sao ngươi lại biết Hạnh Nhi đã mua nó”? Tráng Tráng hỏi.

“Không phải đâu, hôm nay ta đến Đỉnh Phong Hào chính tai nghe nô tỳ của cô ta cùng với Hà Nham Tử bàn bạc xem năm nay có còn đặt bạch ngọc quan âm nữa hay không, còn nói năm nay khắc rất tinh xảo”.

“Hứa thị tặng cho lão phu nhân của Hồ gia có phải không?” Tráng Tráng không cho là đúng,

Thương Mai nén lại cơn giận của mình: “Cũng có khả năng đó, quan âm đó quý giá như thế, cô ta chắc sẽ không tặng bừa đâu”.

Tráng Tráng cười đáp: “Nhìn dáng vẻ keo kiệt của ngươi xem, chuyện đã trôi qua lâu như vậy, bây giờ còn nói tới, không lẽ ngươi thiếu miếng ngọc quan âm này sao? Nếu thiếu, bổn cung sẽ hạ lệnh tặng ngươi một cái”.

Thương Mai vội đáp: “Nói thiếu cũng không phải thiếu, chỉ cảm thấy cô ta rất thiên vị thôi”.

“Được rồi, chỉ là chuyện nhỏ thôi, hôm nay bổn cung tìm ngươi có việc, ngươi đi cùng bổn cung một chuyến”. Tráng Tráng nói.

“Chuyện gì vậy”? Thương Mai hỏi.

“Ta sẽ nói với ngươi trên xe ngựa, ta đưa ngươi tới một nơi”. Tráng Tráng kéo tay cô rời đi.

Thanh Ninh Các

“Ngươi thật sự nghe bọn họ nói thế sao”? Tôn Phương Nhi cầm lấy Bạch Ngọc Quan Âm trên cổ mình xuống, nhẹ nhàng dùng ngón tay miết nhẹ lên, thần sắc hơi ngớ ra.

“Dạ phải, vương phi nói, miếng Bạch Ngọc Quan Âm này rất quý giá”. Tiểu Hồng đáp.

“Quý giá đến đâu”?

“Nàng ta nói gì mà mua lại từ tay của Hà Nham Tử”.

“Hà Nham Tử”? “Là hắn ta điêu khắc sao? Đồ của hắn quả thật rất đắt, thấp nhất cũng một nghìn lượng ấy chứ”?

“Cái gì mà một nghìn lượng, Vương phi nói nó đáng một vạn lượng, nếu chỉ là một nghìn lượng, chắc chắc nàng ta sẽ không tức giận quay về đâu”.

“Một vạn lượng”? Tôn Phương Nhi đứng phắt dậy:”Đắc vậy sao”?

“Còn không phải sao”? Tiểu Hồng bò qua:“Người nói xem. Chưởng quỹ của Hồ gia tại sao lại tặng đồ quý giá như vậy chứ”?

Tôn Phương Nhi cười lạnh một tiếng: “Tiểu Hồng, ngươi mặc dù là người của cô mẫu, nhưng bây giờ ngươi ở bên cạnh hầu hạ cho ta, ta mới là chủ tử của ngươi, biết chưa”?

Tiểu Hồng hoảng sợ, vội vàng lùi về sau, cung kính hành lễ: “ Cô nương đừng hiểu lầm, nô tỳ không có ý gì cả”.

“Không có là tốt”. Tôn Phương Nhi nhẹ giọng nói: “Đến đây, uống ly trà đi, nói nhiều như vậy, chắc ngươi cũng khát nước rồi”.

Sắc mặt của Tiểu Hồng trắng bệt, quỳ xuống: “Cô nương, nô tỳ thật sự trung thành với người, tuyệt đối không sinh hai lòng”.

Tôn Phương Nhi cầm ly lên, chầm chậm uống một ngụm, trên môi mang theo chút mỉa mai:”Sợ ta hạ độc ngươi sao? Nếu như ta hạ độc ngươi, ngươi đó, chắc chắn sẽ không biết được đâu, có điều, ta sẽ không hạ độc, nếu như ngươi trung thành với ta như những gì ngươi nói, ta chắc chắn sẽ không giết ngươi”.

Nói xong nàng ta lạnh lùng đứng lên, đi ra ngoài.

Tiểu Hồng sợ đến nỗi cả người toát đầy mồ hôi lạnh, đối với chuyện ở Thanh Ninh Các, ít nhiều gì cô ta cũng biết một chút, vị Tôn tiểu thư này tuyệt đối không thể đắc tội được.

Tôn Phương Nhi cảm thấy rất kỳ lạ, Hồ Hạnh Nhi tại sao lại tặng mình món quà hậu hĩnh như vậy chứ? Để tiếp cận ư? Nhưng từ năm ngoái đến nay, nàng ta cũng không đến tìm mình, có thể thấy, món quà này tặng cho mình cũng không có lợi ích gì, trừ phi là muốn thả dây câu dài bắt cá lớn?

Cũng không phải, mình căn bản không biết giá trị của miếng ngọc, hơn nữa, nếu không phải hôm nay Tiểu Hồng nói ra, mình mãi mãi cũng không biết, nếu như có ý đồ tiếp cận mình vậy tại sao không nói ra giá trị của miếng ngọc trước.

Tôn Phương Nhi không nhìn thấu được con người của Hồ Hạnh Nhi, giống như nàng ta không thể nhìn thấu được Hạ Thương Mai.

Hạ Thương Mai rất sắc bén đối với nàng ta, nhưng đối với người khác lại rất ấm áp, dịu dàng, không lẽ cô ta đã bỏ bùa bọn họ sao? Không, mình không tin, tại sao cô ta có thể bày ra dáng vẻ ấm áp dễ gần như thế?

Hơn nữa, nàng ta có gì tốt, tại sao Mộ Dung Khanh lại thích nàng ta? Lúc bị đưa vào nhà lao, hắn không màng đến xui xẻo, đến nhà lao ở bên cạnh nàng ta cả đêm.

Nếu như không phải thích, cũng không phải là yêu, vậy thì nàng ta cũng không giải thích được đó là gì.

Nhưng hắn quả thực là một người không hiểu gì về tình yêu.

Tâm trạng nàng ta rối ren vô cùng, ở trong viện nàng nghĩ ngợi lung tung, cảm thấy không muốn cứ mãi chờ đợi như vậy nữa, nàng ta muốn đi tìm Hồ Hạnh Nhi hỏi cho ra lẽ.

Nàng ta không tin, Hồ Hạnh Nhi muốn làm bạn với mình, không một ai muốn làm bạn cùng nàng ta, kể từ khi biết nàng ta có thể sử dụng tà thuật, mọi người đều nhìn nàng ta với ánh mắt ghê tởm và căm ghét.

“Trả cho người”!

Nàng ta đặt miếng Bạch Ngọc Quan Âm lên bàn. Hồ Hạnh Nhi liếc mắt, ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt lạnh như băng của Tôn Phương Nhi.

Nếu như Thương Mai không đến nói với nàng ta về chuyện này trước đó, chắc chắn khi thấy miếng Bạch Ngọc Quan Âm Hồ Hạnh Nhi sẽ rất ngạc nhiên.

Nhưng bây giờ không như thế.

Nàng ta chỉ nhẹ nhàng cầm miếng ngọc lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên miếng ngọc, thứ đồ này ai mà không thích cơ chứ?

“Xin lỗi, ta không biết ngươi không thích bạch ngọc”! Hồ Hạnh Nhi nói.

Tôn Phương Nhi lạnh giọng: “Ta thích, nhưng không có công không nhận thưởng, thứ đồ quý giá như vậy, ta không nhận”.

“Quý giá ư? Cái này sao lại quý giá được”? “Hồ Hạnh Nhi ngớ người:“Không chỉ là một món quà thôi sao”.

“Ta biết miếng ngọc quan âm này là do Hà Nham Tử điêu khắc, mười lượng bạc”. Tôn Phương Nhi nhìn vào đôi mắt của nàng ta.

Hồ Hạnh Nhi gật đầu: “Là Hà Nham Tử điêu khắc, còn về ngân lượng có phải mười lượng bạc hay không, ta cũng không nhớ rõ”.

“Người tặng ta miếng ngọc quý giá như thế, có ý đồ gì sao”? Tôn Phương Nhi thẳng thắn hỏi.

Hồ Hạnh Nhi cười, vô thức đẩy sống mũi, … được thôi, mắt không mờ cũng không phải không thấy rõ, nàng ta câu môi cười: “Ngươi đang nghi ngờ ta đang lợi dụng ngươi sao? Nhưng ngươi có gì để ta lợi dụng đây? Hay là nói, bây giờ ta cần lợi dụng người như thế nào nữa? ”

Lời này một khi thốt ra vô cùng bá đạo, ngược lại khiến Tôn Phương Nhi ngơ ngác, phải, Hồ Hạnh Nhi bây giờ thì cần phải lợi dụng người gì nữa? Muốn tiền, nàng ta có rất nhiều, nói là người giàu có thuộc top đầu của Đại Chu cũng không phải là quá, muốn có quyền lực, kết giao với đại công tử Mộ Dung Khanh, địa vị của nàng ta trong kinh thành mấy ai sánh được, vậy thì cần lợi dụng một người con gái bị đuổi ra khỏi nhà làm gì?

Hồ Hạnh Nhi khẽ thở dài: “Bỏ đi, thật ra ta biết ngươi nghĩ thế nào mà, cảm thấy ta rảnh rỗi không có gì làm, không gian dối thì cũng là đạo tặc có phải không? Ngươi cũng không cần nghĩ nhiều như thế đâu, chuyện này căn bản không là gì cả, nếu ngươi không muốn miếng ngọc quan âm này, ta lấy lại cũng được, ngươi cũng không cần để ý đến ta, cũng không cần qua lại chỗ ta làm gì”.
break
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc