Sáng hôm sau, Hoàng hậu truyền Thương Mai vào cung.
Thương Mai lần nữa đến Tịnh Ninh Cung, thái độ của Hoàng hậu đối với cô có khác, cho mọi người lui hết, chỉ giữ lại một mình Thương Mai nói chuyện riêng.
“Hiện nay không có người ngoài, chúng ta từ từ nói chuyện.” Hoàng hậu lại nắm lấy tay của Thương Mai, thân thiết nói.
Thương Mai nghĩ trong lòng chẳng lẽ Vương Lương đã vào cung nói với bà ta rồi? Nhưng đâu có sớm như thế? Hôm qua cô ở lại Lương Vương phủ đến rất muộn mới rời khỏi, Lương Vương rõ ràng cũng chưa có dự định vào cung.
“Hoàng hậu, người…” Thương Mai thăm dò nhìn bà ta.
“Bản cung đều biết rồi, bệnh kín của Toàn đã được ngươi chữa khỏi rồi, có thể thấy, bổn cung trước đây thật sự hiểu lầm ngươi rồi.” Mày ngài của Hoàng hậu hiện lên sự vui vẻ.
Thương Mai khẽ mỉm cười: “Lương Vương nói cho Hoàng hậu nương nương rồi sao?”
“Vương phủ tự nhiên có người của bổn cung, đứa trẻ này sẽ không nói, hôm qua Vương phủ đuổi hết cả tì thiếp đi, ngay cả Trắc phi còn viết thư trả tự do, bổn cung biết, nó đã vực dậy tinh thần rồi, điều này khiến bổn cung rất an ủi, cũng bỏ được tảng đá đè nặng trong lòng.”
Lời này trông như tình mẫu thân đong đầy, lọt vào tai của Thương Mai, lại vô cùng chói tai, Vương phủ có người của bà ta? Con trai ruột của mình, vậy mà cũng phái người giám sát, mượn danh nghĩa của tình thương, thật sự khiến người ta buồn nôn.
Hoàng hậu vỗ mu bàn tay của cô nói: “Lần này bổn cung gọi ngươi vào cung, từ cảm tạ ngươi ra, còn muốn hỏi ngươi, chân của nó còn có thể chữa được không? Phải chữa như nào?”
Thương Mai nói: “Hôm qua đã kiểm tra qua, xương của hắn đã dập, muốn chữa khỏi phải đập ra xếp lại xương, quá trình sẽ rất đau khổ.”
Trên mặt của Hoàng hậu có sự thương xót: “Rất đau? Vậy nó chưa chắc có thể chịu đựng được, nếu như không chữa trị, nó cũng sẽ không có vấn đề phải không? Chỉ là chân không tiện mà thôi.”
Thương Mai nói: “Tôi đã nói quá trình này cho hắn, cũng nói rõ nhưng đau khổ trong đó cho hắn, hắn nói có thể nhẫn nhịn.”
Hoàng hậu thở dài: “Nó có thể tích cực như thế, có thể thấy vô cùng tin tưởng vào ngươi rồi, trước đây bất cứ ngự ý nào đưa ra phương án chữa trị nó đều không chấp nhận.”
“Hắn chỉ muốn làm người bình thường!” Thương Mai nói.
Hoàng hậu nhìn cô, bỗng hỏi: “Ngươi cảm thấy hắn so với Thái tử, ai hơn một bậc?”
Trái tim của Thương Mai thoáng lạnh, lời này là có ý gì? Thăm dò cô? Muốn từ trong miệng cô biết dự đính của lão thất?
Trên mặt Thương Mai lại vô cùng thản nhiên: “Cái này đâu có thể so sánh được? Thái tử điện hạ có ưu điểm của Thái tử điện hạ? Lương Vương có ưu điểm của Lương vương.”
“Vậy Vương gia đã từng ở trước mặt của ngươi nói Lương Vương hơn Thái tử chưa?” Hoàng hậu lại hỏi trực tiếp.
Thương Mai khẽ lắc đầu: “Vương gia chưa từng ở trước mặt ta nói những lời này.”
Hoàng hậu khẽ mỉm cười: “Ngươi và bổn cung hiện nay là chị em dâu, đều là người của hoàng gia rồi, có gì không thể nói thẳng, bổn cung cũng biết trước đây có hơi quá đáng với ngươi, nếu như có gì không vui vẻ, ngươi đừng ghi nhớ trong lòng.
Thương Mai có hơi hồ đồ, không biết Hoàng hậu tại sao lại nói lời như này.
“Ta không có gì không vui cả, nương nương suy nghĩ nhiều rồi.” Thương Mai vẫn bình thản nói.
Hoàng hậu hài lòng gật đầu: “Vậy thì tốt, nếu đã như thế, bổn cung nói thẳng vậy.”
Thương Mai ngẩng đầu nhìn bà ta, cuối cùng muốn đi vào vấn đề chính rồi.
Hoàng hậu nhìn cô, nghiêm nghị nói: “Bổn cung biết, Vương gia hiện nay có dự tính phế Thái tử, nhưng hiện nay Hoàng thượng bệnh nặng, một khi phế bỏ Thái tử sẽ dẫn đến sự tranh đoạt của nhiều bên, bổn cung không hy vọng Lương Vương bị cuốn vào trong vòng tranh đấu của việc tranh giành vị trí Thái tử, hy vọng ngươi có thể trở về nói với Vương gia.”
Thương Mai hiểu ý tứ trong lời bà ta, cẩn trọng nói: “Nương nương, chuyện phế Thái tử này, ta trước chưa từng nghe Vương gia nói đến, còn Lương Vương, rất lãnh đạm, không có lòng với hoàng vị, nương nương cứ yên tâm.”
“Nay không so được với trước, nó hiện nay đã là một người khỏe mạnh, hơn nữa tự nhận không kém hơn Thái tử. Bổn cung thật sự không để tâm ai làm Thái tử, đều là con trai của bổn cung, không phải sao? Chỉ là, không hy vọng huynh đệ bọn chúng tương tàn, hoặc để người ngoài có cơ hội chen vào, Thương Mai, ngươi là người thông minh, sẽ hiểu ý của bổn cung, cho nên, bổn cung hy vọng ngươi có thể nói với Toàn, không nắm chắc sẽ chữa được cái chân bị tật của nó, bảo nó từ bỏ.”
Trong lòng Thương Mai bỗng trở nên phức tạp.
Cô gần như lập tức đoán được nguyên nhân Hoàng hậu tuyên triệu cô vào cung.
Bệnh kín của Lương Vương chữa khỏi rồi, nếu như còn chữa khỏi cái chân bị tật, bà cho rằng Lương Vương sẽ nhòm ngó hoàng vị, Hoàng hậu rất rõ, tư chất và bản tính của Lương Vương tốt hơn Thái tử, hơn nữa lại là con trưởng, trước đó bởi vì bệnh kín và chân bị tật, bản thân hắn từ bỏ bản thân, không có lòng tranh đoạt vị trí Thái tử, nhưng khi hắn khỏi hẳn, liệu còn lãnh đạm như trước đây nữa không?
Chưa chắc!
Nói cách khác, chính là người làm mẫu thân như Hoàng hậu cũng chưa từng tin con trai của mình.
Chỉ là, Hoàng hậu trước đó rất mong có thể chữa khỏi chân và bệnh kín của hắn, tại sao bây giờ lại thay đổi chủ ý?
Thương Mai cảm thấy trong này nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, cô ngoảnh đầu đi, lại vô tình nhìn thấy dưới bình phong có một đôi ủng, có người ở đây.
Cô lập tức đưa ánh sáng sang chỗ khác, sợ bị Hoàng hậu phát hiện.
Cũng tức là những điều Hoàng hậu nói với cô ngày hôm nay là có người giật dây.
Là ai giật dây? Chắc là Thái phó, Hoàng hậu chỉ nghe lời của Thái phó, hơn nữa, đôi ủng đó trông rất sang trọng…
Thương Mai cảm thấy trong lòng tràn ngập lửa giận, điều này đối với Lương Vương mà nói, quá không công bằng.
Nhưng, cô không có biểu hiện sự tức giận của mình, chỉ nhàn nhạt ra: “Nương nương, ta là thẩm thẩm của Lương Vương, hơn nữa lại là đại phu chữa trị chính của Lương Vương, ta không thể nói với hắn, chân của hắn không chữa được, bởi vì ta biết rõ có thể chữa trị được.”
Hoàng hậu nhàn nhạt nói: “Bổn cung còn tưởng ngươi là người thông minh, ai ngờ, ngươi cũng ngu xuẩn như thế.”
Thương Mai kiên nhẫn nói: “Hoàng hậu nương nương, chân của Lương Vương có thể chữa khỏi, chính bản thân hắn cũng sẵn sàng chịu đau đớn để chữa trị, hắn tha thiết hy vọng khỏi hẳn, hắn khát vọng giống như mọi người, là mẫu thân, người nên ủng hộ hắn, chứ không phải lo lắng cũng điều chưa chắc xảy ra.”
Hoàng hậu nhìn cô: “Ngươi hiểu tâm tư làm mẫu thân không? Ngươi không hiểu, ngươi không phải mẫu thân, ngươi cho rằng bổn cung không hy vọng nó khỏe lên sao? Bệnh tật của nó khiến bổn cung lo lắng nhiều năm, bổn cung nằm mơ cũng hy vọng nó có thể sống như người bình thường, nhưng, chân của nó một khi khỏi, giá bổn cung bỏ ra có khả năng chính là mất đi một đứa con trai, ngươi nếu là bổn cung, ngươi sẽ lựa chọn như thế nào?”
Thương Mai nói: “Ta cảm thấy Hoàng hậu nương nương là người lo lắng quá rồi, Lương Vương điện hạ đối với vị trí Thái tử không hề có lòng tham.”
“Ngươi có thể bảo đảm?” Hoàng hậu châm chọc nói: “Không, ai cũng không thể bảo đảm được, chỉ sợ ngay cả bản thân nó cũng không thể bảo đảm, như lời bổn cung nói vừa rồi, nó trước đây không dám nghĩ, là vì người nó có khiếm khuyết, nhưng hiện nay bệnh kín của nó đã khỏi rồi, một khi chữa khỏi cái chân bị tật, nó sẽ xuất sắc hơn Thái tử, đến lúc đó, nó sẽ không muốn sao? Con người đều có dã tâm, ngay cả Hạ Thương Mai ngươi, lẽ nào không có vấn lòng muốn với với vị trí cao nhất?”
Thương Mai nhìn bà ta, sự tức giận trong lòng ngược lại biến mất rồi: “Hoàng hậu hoặc có thể cố thử hiểu Lương Vương, người dù sao đều luôn phái người giám sát hắn, không bằng hãy hiểu lấy tính cách của hắn, hơn nữa, ta cho rằng Lương Vương nếu như có lòng muốn tranh đoạt vị trí Thái tử, cho dù chân của hắn không có chữa khỏi, đều không ảnh hưởng, hắn đã có thể sinh con nối dõi.”
Thương Mai khựng một lát, lại nói ám chỉ: “Hoàng hậu nương nương cũng rất thông minh, chắc biết cái gì gọi là uy hiếp, đều chỉ là bản thân lo nghĩ nhiều hoặc ai đó có tâm tư khác bày ra, Lương Vương quả thật dễ khống chế như Thái tử.”