Nửa đêm, Thương Mai lần thứ ba từ gầm giường đứng lên, bò lên trên giường, oán khí mười phần cuộn mình ở trên giường, sau này cô nhất định phải ngủ ở bên trong.
Mộ Dung Khanh xoay người, chân to đặt ở trên bụng của cô khiến cô hận đến mức nghiến răng, cô nhổm dậy định đấm một quyền vào mặt hắn nhưng thực sự nhìn khuôn mặt vô hại lúc ngủ của hắn cô lại không đành lòng, đành phải căm giận nằm xuống ngủ.
Nghiêm Vinh gõ cửa bên ngoài, nhỏ giọng gọi: “Vương gia, Vương phi, nên thức dậy rồi.”
Thương Mai đã tỉnh lại nhưng không trả lời, để cho Nghiêm Vinh lại phải gọi thêm mấy lần.
Mộ Dung Khanh bị đánh thức, thấy Thương Mai nằm ở trên giường cười thì không khỏi nhíu mày: “Hắn gọi lâu vậy rồi mà nàng không đáp lại hắn một tiếng? Ồn ào quá.”
Thương Mai thở dài một tiếng: “Cứ để hắn gọi đi, tiếp tục gọi.”
Quả nhiên, Nghiêm Vinh lại gọi tiếp: “Vương gia, Vương phi, nên thức dậy rồi.”
Nụ cười trên mặt Thương Mai càng sâu hơn, một tiếng Vương phi này vô cùng dễ nghe.
“Ngậm miệng lại, một canh giờ sau lại đến gọi!” Mộ Dung Khanh xốc màn trướng lên rống một tiếng.
Nghiêm Vinh nói: “Vương gia, Thái hoàng Thái hậu đã thức dậy rồi, nói là đang chờ Vương phi tới kính trà.”
Thương Mai nghe vậy, liền vén chăn định đứng lên, Mộ Dung Khanh giữ chặt cánh tay của cô lại, ngẩng cổ lên nói: “Để bà ấy đợi đi.”
Thương Mai nói: “Như vậy không được đâu? Bà ấy đang chờ chúng ta, hôm nay chúng ta phải kính trà cho bà ấy.”
“Để bà ấy đợi đi, bà ấy thích bắt nạt người hiền, nếu nàng cứ chiều theo bà ấy như vậy thì sẽ bị bà ấy ăn thịt đến chết đấy, nhìn xem lát nữa ta đối phó với bà ấy thế nào.” Mộ Dung Khanh nói.
Thương Mai nhớ tới những ngày sống ở trên đảo hoang, trong lòng vẫn còn hận: “Được, ta sẽ chờ xem.”
Ánh mắt Mộ Dung Khanh liếc nhìn quang cảnh bên dưới xương quai xanh của cô một chút, sau đó kéo chắn xuống một chút, hơi tiếc nuối nói: “Sau này nhất định nhi tử của ta phải uống sữa dê rồi.”
Thương Mai nghe vậy, thần sắc ảm đạm: “Người còn ngóng trông ta sinh nhi tử cho người à? Ta bị Hoàng hậu cho uống hồng hoa rồi nên không thể sinh con, người không biết sao?”
Hiển nhiên Mộ Dung Khanh đã quên mất chuyện này, nghe cô nói như vậy thì ừ một tiếng: “Vậy thì đơn giản, sau này nhận nuôi mấy con chó, coi như là nàng sinh ra đi.”
Thương Mai ngẩng đầu nhìn hắn: “Người có thể tìm những nữ nhân khác sinh con, ta cũng không thể để người tuyệt hậu được.”
Mộ Dung Khanh gật đầu: “Ừm, cũng được.”
Mắt sắc của Thương Mai xiết chặt lại: “Hả? Người thật sự quyết định như vậy?”
“Đúng vậy, nàng không thể để cho ta tuyệt hậu được.” Mộ Dung Khanh gối hai tay xuống dưới đầu: “Để Bản vương ngẫm lại xem có cô nương nhà ai có thể làm Trắc Phi còn nhờ Hoàng thái hậu đi làm mai, dù sao Vương phi của Bản vương cũng rất rộng lượng, mới tân hôn xong đã bảo Bản vương đi tìm những nữ nhân khác sinh con.”
Thương Mai lấy cùi chỏ đè lên lồng ngực của hắn: “Người biết trong lòng ta không hề nghĩ như vậy.”
“Ta không nhìn thấy lòng của nàng, nhưng ta nghe thấy nàng nói như vậy.” Mộ Dung Khanh nắm lấy cằm của cô: “Đáng giận? Còn dám động thủ với Bản vương? Muốn ăn đòn à!”
“Con gà con như người còn dám ra vẻ ta đây? Xem tổ sư gia của người không chỉnh chết người.” Thương Mai xoay người tiến lên, cắn môi của hắn, sau đó dương dương đắc ý nhìn hắn, thị uy.
Người dương dương đắc ý thường thường kết cục đều tương đối thảm, chỉ trong chớp mắt, cô liền bị… Mộ Dung Khanh trở tay một cái đè xuống dưới giường, chỉ nghe một tiếng vang “Đôm đốp” thật lớn, cả người cô đã bị ném xuống bậc giường bạch ngọc.
“Cái eo của ta!”
Lúc đầu Mộ Dung Khanh cũng không muốn ném cô xuống như vậy mà chỉ định xoay người đè cô xuống thôi, dưới tình huống bình thường, hắn xoay người đè cô xuống thì cô chỉ cần thuận lý thành chương nằm xuống thì sẽ không sao, nhưng cô lại muốn khoe khoang uy phong của đặc công định khóa tay hắn lại, hậu quả của chuyện này chính là cô bị ngã xuống.
“Xem nàng ngốc thế nào đi!” Mộ Dung Khanh thấy cô đau đến mức trắng bệch cả mặt cũng vô cùng đau lòng nhưng trong miệng vẫn không tha người, nhảy xuống ôm lấy cô.
Lần này là đau thật, bên cạnh cái giường này có cầu thang đá bằng bạch ngọc, tối hôm qua cô cũng chỉ bị ngã xuống giường thôi chứ không bị lăn xuống bậc đá, nhưng lần này lại trực tiếp bị quăng xuống bậc đá, cầu thang đá bằng bạch ngọc cứng rắn khiến cho eo của cô giống như bị gãy ra vậy.
Tóm lại, người bên ngoài không hề biết xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Thương Mai được đỡ đi ra.
Cô đỡ thắt lưng, đi một bước liền nhíu mày một cái, cực kỳ đau nhức.
Người làm trong phủ nhìn thấy liền nhao nhao che miệng cười trộm, đôi phu thê này tối hôm qua cũng quá liều mạng rồi.
Thái hoàng Thái hậu và Quý thái phi ngồi ở trong chính sảnh, đương nhiên Quý thái phi sẽ không tự động tới đây, là Thái hoàng Thái hậu sai người đi truyền bà ta tới.
A Xà đứng ở bên cạnh người Thái hoàng Thái hậu, hai người nhìn thấy Mộ Dung Khanh đỡ Thương Mai tới đều mở to hai mắt nhìn.
A Xà khẽ nói bên tai Thái hoàng Thái hậu: “Xem ra, tối hôm qua thành chuyện rồi.”
Vẻ mặt Thái hoàng Thái hậu không vui: “Ai gia đã nói tối hôm qua đi nghe một chút, ngươi lại lười biếng không đi.”
A Xà hừ lạnh một tiếng: “Là ta không đi sao? Là tự người nói không đi.”
Hai người đi đến trước mặt Thái hoàng Thái hậu liền quỳ xuống, Thương Mai quỳ rất miễn cưỡng, thật sự là ngồi xổm một chút đã thấy đau.
Mộ Dung Khanh thấy cô đau đớn như vậy liền nói: “Được rồi, nàng đừng quỳ nữa, Bản vương sẽ quỳ thay cả phần của nàng.”
Nói xong còn lưu loát dập đầu mấy cái với Thái hoàng Thái hậu: “Con dập đầu luôn cả phần của Thương Mai nữa.”
Thái hoàng Thái hậu cũng không hề làm khó gì, chỉ ý vị thâm trường nhìn Thương Mai một chút.
Hạ nhân bưng trà tới, đầu tiên là Mộ Dung Khanh đưa cho Thái hoàng Thái hậu: “Mời lão tổ tông uống trà.”
Thái hoàng Thái hậu bưng trà, chậm rãi uống một hớp: “Chuyện tướng công thay nàng dâu kính trà này, đây là lần đầu tiên xảy ra ở triều Đại Chu ta, nhưng Mộ Dung Khanh là nam tử luôn luôn trọng tình, cũng coi như tiểu tử ngươi kế thừa di phong của tiên tổ.”
Hạ nhân nói: “Mời Vương phi kính trà cho Quý thái phi.”
Mộ Dung Khanh cầm trà lên định đưa cho Quý thái phi, Quý thái phi lại thản nhiên nói: “Nếu muốn ai gia thừa nhận nàng thì chén trà này phải do nàng kính ai gia.”
Thái hoàng Thái hậu buông mắt sắc xuống, chỉ coi như không nghe thấy.
Thương Mai tiến lên trước một bước, bưng trà, nhịn đau từ từ quỳ xuống: “Mời Quý thái phi dùng trà.”
Quý thái phi nhìn cô chằm chằm, hồi lâu sau cũng không đưa tay nhận lấy.
Thái hoàng Thái hậu cũng không lên tiếng, thậm chí ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn, mặc cho Thương Mai bưng trà quỳ ở nơi đó.
Mộ Dung Khanh một tay kéo Thương Mai: “Đứng lên đi, chén trà này của nàng bà ấy uống hay không cũng không quan trọng.”
Quý thái phi cười lạnh một tiếng, đứng lên phúc thân với Thái hoàng thái hậu: “Thần thiếp xin cáo lui.”
Thái hoàng Thái hậu phất phất tay: “Đi đi.”
Sắc mặt Mộ Dung Khanh lạnh như băng, nhìn chằm chằm Quý thái phi đi qua bên cạnh hắn, ánh mắt Quý thái phi cũng dửng dưng giống như không để ý cái gì.
Thái hoàng Thái hậu nhìn Thương Mai, hơi gật đầu một cái: “Lát nữa ngươi tới phòng của ai gia một chút, ai gia có chuyện muốn nói với ngươi.”
Thương Mai gật đầu: “Vâng!”
Mộ Dung Khanh nói: “Bản vương cũng đi.”
“Cháu không cần phải đi, an tâm chờ ở chỗ này đi, ai gia nói với nàng là chuyện của nữ nhi.”
“Không được!”
Thái hoàng Thái hậu nhíu mày: “Cháu còn sợ ai gia khi dễ nàng à?”
“Người khi dễ nàng còn ít sao? Ở trên đảo hoang người chính là coi nàng như nô lệ.” Mộ Dung Khanh bắt đầu làm khó dễ: “Còn nữa, người cố ý không cho chúng ta biết người chúng ta cưới chính là người chúng ta muốn, hôn lễ an bài cũng không thỏa đáng, suýt chút nữa hôn sự đã thất bại, những chuyện mà người làm kia có chuyện nào là chuyện mà người làm trưởng bối nên làm? Chỉ toàn hồ nháo.”
Thái hoàng Thái hậu bị hắn quở trách một trận này lại mềm nhũn ra: “Đây đều là do A Xà cô cô của ngươi an bài, ai gia không hề biết chuyện gì?”
A Xà quay người liền đi: “Ta ở cùng với người nhiều năm như vậy chính là nồi nào úp vung nấy, bà đây mặc kệ.”