Lam Ngọc cô cô bước lên định mở cửa phòng nghỉ ra, lại phát hiện cửa đã bị khóa trái.
Lam Ngọc cô cô hơi giật mình, quay sang nói với lão phu nhân: “Lão phu nhân, cửa phòng đã khóa trái, trong phòng có người.”
Lão phu nhân khó hiểu nói: “Sao có thể chứ? Từ trước đến giờ chưa có ai đến phòng nghỉ này cả.”
“Có phải là phu nhân đang ở bên trong không?” Lam Ngọc cô cô đoán.
Phu nhân Nguyệt Nhung và Hạ Oanh Nhiễm cũng đã dẫn theo một đám nữ quyến đến đây, Hạ Oanh Nhiễm nghe thấy có lẽ Liên Thị đang ở bên trong, lập tức xoay người hỏi Thùy Ngã: “Ngươi hầu hạ thế nào? Biết rõ là phu nhân đang bị thương mà cũng không biết đi theo sát bà ta cẩn thận.”
Thùy Nga ấm ức: “Nhị tiểu thư, phu nhân bảo cảm thấy hơi lạnh, bảo nô tỳ quay về lấy áo khoác đến.”
“Cho dù là thế thì ngươi cũng không thể để bà ở lại đây một mình được.” Hạ Oanh Nhiễm tức giận nói.
Thùy Nga nói: “Cũng không phải ở một mình, còn có Trần Ninh nữa, phu nhân và Trần Ninh đã quen biết rất lâu, Trần Ninh thường xuyên đến Hạ Chí Uyển, cũng giống như quản gia Hạ Đoàn vậy, cho nên nô tỳ mới nhờ Trần Ninh chăm sóc phu nhân rồi nô tỳ mới quay về lấy quần áo.”
Hạ Phương Nhi nghe vậy, cảm thấy có hơi khó hiểu: “Hôm nay nắng gắt như thế, bà ta đi dạo một đoạn đường rồi lại còn thấy lạnh? Chuyện này cũng kỳ lạ quá rồi, còn nữa, ngươi là thị nữ hầu hạ bên người, vì sao không bảo Trần Ninh đi lấy quần áo, mà lại để đại bá mẫu ở lại một mình cùng với một người nam nhân? Chuyện này truyền ra ngoài thì còn thể thống gì nữa?”
Bên kia, Hạ Thừa Tướng cũng dẫn theo nhóm Hạ nhị thúc và Lương Vương đến đây.
Nghe bọn họ nói chuyện xong, Hạ Thừa Tướng lập tức sa sầm mặt mày: “Thôi, để nàng ta nghỉ ngơi trong đó, chúng ta đi thôi.”
Hạ Thừa Tướng vội vã mời mọi người rời đi, ngược lại càng làm cho mọi người nghi ngờ hơn nữa.
Liên Thị bị mù, đang ở trong căn phòng nghỉ bị khóa trái, ông lại không ra lệnh mở cửa ra mà lại bảo mọi người rời đi, trong chuyện này có phải có bí mật gì không?
Hạ nhị thúc lại nói: “Có phải đại tẩu đang ở bên trong không? Mau mở cửa ra đi, không lẽ là có kẻ xấu lẻn vào?”
Hạ Thừa Tướng lạnh lùng nói: “Không cần, đi thôi, đều đi thôi.”
Không ngờ ông lại mạnh bạo đuổi tất cả mọi người đi, như thế này hoàn toàn khác xa với cách ông đối nhân xử thế, khác hoàn toàn.
Lương Vương quay đầu lại nhìn, thấy Thương Mai và Trần Loan Loan đang đứng dưới gốc cây liễu cạnh bờ hồ, cô hơi cong cong khóe môi, trên mặt nở nụ cười đắc ý.
Lương Vương cũng cười thầm, bước lên nói: “Người tới, mở cửa ra!”
Lương Vương ra lệnh, thị vệ lập tức bước lên, chuẩn bị phá cửa.
Phu nhân Nguyệt Nhung và Hạ Oanh Nhiễm nhìn nhau, nở nụ cười đắc ý.
Hạ Phương Nhi đã biết được kế hoạch từ chỗ Hạ Oanh Nhiễm, cũng vô cùng chờ mong, nàng theo bản năng tìm kiếm bóng người mẫu thân nàng, nhưng không thấy bà đâu, trong lòng không khỏi thắc mắc.
Thị vệ phá cửa phòng ra, có người xông vào trước.
Thùy Nga cũng vội vàng chạy vào, luôn miệng gọi: “Phu nhân, phu nhân!”
Một mùi hương kỳ lạ lan tỏa khắp phòng, giống như hương y lan, sau khi mở cửa ra, mùi hương lập tức tỏa ra ngoài, nhanh chóng biến mất.
Mọi người bước vào, chỉ cảm thấy quần áo rơi đầy đất, mọi người nhìn thấy cảnh này thì đều hiểu ra.
Trời ơi, thì ra Liên Thị lén lút gian díu với người ngoài ở đây.
Mặt lão phu nhân xanh mét: “Người tới, lôi người kia ra đây cho lão thân!”
Lập tức có vài tên gia đinh chạy vào phòng bên trong, hai người trên giường còn đang mây mưa, hoàn toàn không phát hiện đã có người chạy vào.
Đợi đến khi bị gia đinh kéo ra ngoài, Trần Ninh và Lưu Thị mới tỉnh táo lại, sợ muốn hồn phi phách tán.
Gia đinh lấy chăn quấn hai người lại, nâng ra ngoài vứt xuống đất.
Mọi người còn tưởng rằng sẽ nhìn thấy Liên Thị, không ngờ lại là Lưu Thị - nhị phu nhân nhà họ Hạ- đều rất kinh ngạc.
Nhị gia nhà họ Hạ là người đầu tiên lấy lại tinh thần, bước lên đánh đập Lưu Thị và Trần Ninh một trận.
Mặt lão phu nhân tái nhợt, gần như không thể tin nổi những gì bà đang nhìn thấy, sao lại là Lưu Thị? Liên Thị đâu?
Phu nhân Nguyệt Nhung cũng hết hồn, hai chân mềm nhũn, không thể nào, rõ ràng đã sắp xếp xong hết rồi, sao Lưu Thị lại ở đây chứ? Hơn nữa, cho dù Lưu Thị ở đây, khi Trần Ninh bước vào nhìn thấy thì nhiều lắm cũng chỉ làm kế hoạch thất bại mà thôi, sao lại biến thành tình cảnh thế này rồi?
Hạ Thừa Tướng vững vàng ứng phó, đầu tiên là đưa khách khứa ra ngoài, để lại một câu: “Khoan đánh đã, để bọn họ mặc quần áo vào đàng quàng trước.”
Tất cả khách khứa đều ra ngoài, trong hoa viên rộng lớn có rất nhiều người, phần lớn đều đang chờ xem trò hay.
Mấy vị phu nhân ở nhà cao cửa rộng, con cháu thế gia đều thích xem mấy trò hay, đặc biệt là loại chuyện xấu này, càng làm cho bọn họ giống hệt như mèo ngửi thấy mùi tanh, xôn xao không ngừng vô cùng mong ngóng.
Hai người mặc quần áo xong bị quăng ra ngoài, còn chưa ai kịp hỏi gì đã có một người phụ nữ chạy lên, túm chặt lấy Trần Ninh đã mặt mũi bầm dập tát thêm vài cái thật mạnh nữa, vừa đánh vừa tức giận nói: “Trần Ninh, ngươi có còn biết xấu hổ nữa hay không? Ngươi đã hứa với ta là sẽ cắt đứt không lui tới với Lưu Thị và Trần Nguyệt Nhung nữa, ta mới về nhà mẹ đẻ mượn bạc cho ngươi, ngươi lại lừa gạt ta? Lại dám ăn nằm với hai còn đàn bà lăng loàn này, ngươi không biết xấu hổ nhưng ta biết, ngươi có từng suy nghĩ cho ta cho hai đứa con không? Không phải chỉ có Trần Nguyệt Nhung sinh thì mới là con của ngươi, ta cũng sinh ra cốt nhục của ngươi mà, Trần Ninh, cái thứ chết bằm nhà ngươi, sao ngưi không đi chết đi!”
Người phụ nữ kia vừa đánh vừa mắng, còn khóc nước mắt nước mũi ròng ròng, mọi người nhìn nàng ta, chỉ cảm thấy nàng ta phải chịu nhục nhã và lừa gạt rất nhiều nên mới mất khống chế đến như thế.
Mà lời nàng ta nói cũng làm mọi người kinh ngạc ồ lên.
Hạ Oanh Nhiễm là người đầu tiên bước lên, kéo người phụ nữ kia ra, tức giận nói: “Ngươi ăn nói bậy bạ gì đó? Có tin ta xé rách miệng ngươi không?”
Người phụ nữ kia đang trong cơn tức giận, đánh đến mức Trần Ninh đầu váng mắt hoa không thể nói chuyện, thấy Hạ Oanh Nhiễm chạy lên túm lấy nàng, nàng không hề suy nghĩ gì đá thẳng vào bụng Hạ Oanh Nhiễm: “Ta có ăn nói bậy bạ hay không thì cứ hỏi mẫu thân không biết xấu hổ của ngươi thử đi, có phải lúc nàng gả cho phụ thân các ngươi thì đã mang thai tỷ đệ các người rồi không? Ngươi tưởng ngươi thật sự là tiểu thư của phủ Thừa Tướng cao quý sao? Xuy, ngươi chính là nữ nhi của cái tên khốn nạn Trần Ninh này!”
Ngay khoảnh khắc đó Hoàng Hậut chỉ cảm thấy giống như trời đã sập xuống rồi, đầu óc đùng một cái nổ tung, suy nghĩ trống rỗng trong chốc lát.
Lão phu nhân tức đến hai mắt trắng dã, trên mặt không còn chút máu nào, bà vươn tay, run rẩy chỉ vào người phụ nữ kia: “Đuổi... đuổi nàng ta ra ngoài cho ta!”
Gia đinh bước lên giữ chặt người phụ nữ kia ại, người phụ nữ kia rất khỏe, không ngờ lại tránh khỏi tay gia đinh, chạy đến trước mặt phu nhân Nguyệt Nhung, hai mắt đỏ bừng, khàn giọng vừa tức giận vừa đau đớn nói: “Vì sao ngươi lại không biết xấu hổ như thế? Nếu lúc trước ngươi chê ông ta không có tiền đồ, không gả cho ông ta mà quyết định gả cho Hạ Thừa Tướng, vì sao lại cứ phải quay về quấn lấy ông ta chứ? Suốt ngần ấy năm, ông chỉ biết đến phủ Thừa Tướng, vì ngươi mà ông ta vứt bỏ cái nhà này, vì sao ngươi lại nhẫn tâm như vậy? Mọi người đều là nữ nhân, vì sao lại làm khó ta đến như vậy? Vì sao chứ?”
Người phụ nữ gào khóc mắng chửi, duỗi tay đánh phu nhân Nguyệt Nhung, trông cực kỳ đáng thương, phu nhân Nguyệt Nhung chỉ cảm thấy có một cục bông kẹt nơi cuống họng, muốn giải thích một chút những cũng không thể nào giải thích được, cho dù như thế nào thì bà cũng không ngờ được mọi chuyện sẽ biến thành nông nỗi này, hơn nữa, bà vẫn luôn biết người phụ nữ tự xưng là vợ của Trần Ninh trước mặt, nhưng mà hai người họ cũng không hề thành thân, chẳng qua là không người mai mối dang díu với nhau, sống cùng nhau sinh con mà thôi.
“Không, ta không có cùng ông ta... Ông ta chỉ đến trong phủ làm việc cho ta mà thôi...” phu nhân Nguyệt Nhung vừa gặp phải ánh mắt như muốn giết người của Hạ Thừa Tướng, sợ tới mức lập tức ngậm miệng lại, hai chân nhũn ra, ngã bệch xuống đất.