Một tiếng quát uy nghiêm vang lên, chính là thái hậu được đám người hoàng hậu đỡ đi đến, kéo theo cẩm bào viền vàng, kim trâm trên đầu càng không ngừng đung đưa, nghênh đón ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng lóa mắt, như có những ngôi sao được khảm ở bên trong.
“Tham kiến hoàng thượng.” Khi Thượng Quan Mị nhìn thấy Dạ Tinh Triệt cũng ở đây, trong lòng chợt có cảm giác xấu. Chỉ sợ hôm nay Bắc Tiểu Lôi sẽ thoát được một lần, nhưng trên mặt lại vẫn không biến đổi, cười yếu ớt nhẹ nhàng cúi đầu với Dạ Tinh Triệt.
“Bình thân.” Dạ Tinh Triệt lạnh lùng ném hai chữ, không hề để ý nàng ta.
Sắc mặt Thượng Quan Mị cứng đờ, hai tay gắt gao bóp chặt.
“Tham kiến thái hậu, hoàng hậu nương nương.” Du quý phi cùng mọi người hành lễ vấn an.
“Bình thân đi.” Thái hậu vẫy tay, nhàn nhạt nói, đối với Du quý phi này cũng không có hảo cảm.
“Tạ thái hậu.” Du quý phi ngượng ngùng đáp, đứng qua một bên.
“Mẫu hậu, sao người lại tới đây?”
Dạ Tinh Triệt mím môi, trên mặt không có ý cười, từ những lời đơn giản của Bắc Tiểu Lôi cùng câu trả lời của thị vệ ban nãy, hắn đã biết thái hậu cho đòi Bắc Tiểu Lôi tiến cung. Hắn hiểu được mẫu hậu từ lần gặp đầu đã không có cảm tình với Bắc Tiểu Lôi, thậm chí là chán ghét nàng. Chỉ sợ hôm nay cho đòi nàng tiến cung cũng không phải chuyện tốt, mà là một buổi Hồng môn yến(1).
“Nếu ai gia không đến, chẳng phải là chờ con đem nha đầu bất kính với ai gia này thả đi rồi.”
Thái hậu thấy biểu tình của Dạ Tinh Triệt cũng rất không vui, xem ra lo lắng của hoàng hậu tuyệt không phải là giả. Hoàng đế hẳn là đang nghiêng về phía nha đầu kia, dù thấy bà cũng không còn khuôn mặt tươi cười như trước nữa.
“Dã nha đầu, ngươi lăn xuống đây cho ai gia.” Con ngươi lưu ly trừng Bắc Tiểu Lô trên núi giả, toàn bộ lửa giận đều trút lên nàng.
“Mẫu hậu—“ Đối với xưng hô dã nha đầu mà thái hậu gọi Bắc Tiểu Lôi, Dạ Tinh Triệt vô cùng bất mãn, tuấn mi nhăn lại. Mẫu hậu đâu là đang làm sao vậy? Dù nói thế nào Tiểu Lôi cũng là Tiêu Dao Vương phi. Hiện tại thái độ này của mẫu hậu không phải là khiến cho người ta bêu xấu hoàng gia sao?
“Mẫu hậu, Tiểu Lôi là thê tử của hoàng đệ, là con dâu của người.” Ngụ ý là người cần chú ý đến thái độ của mình. Mặc dù khi nói Bắc Tiểu Lôi là thê tử của Thần thì trong lòng hắn dâng lên một cỗ đau đớn. Nhưng bây giờ không phải là lúc để ý những điều đó, trước mắt quan trọng nhất là xử lý chuyện giữa thái hậu và Bắc Tiểu Lôi.
Người ngoài nhìn thấy thái độ của thái hậu đối với Bắc Tiểu Lôi thì bừng tỉnh đại ngộ. Thì ra thái hậu không thích vị Tiêu Dao Vương phi này a, cũng đúng, tuy vị vương phi này có bộ dáng tuyệt mỹ, nhưng tính khí hoang dã kia đúng là của một dã nha đầu, thấy thế nào cũng không giống một vương phi? Kỳ lạ ở chỗ, thái hậu bất mãn đối với Tiêu Dao Vương phi, nhưng hoàng thượng lại giống như là đang gắng sức bảo vệ nàng vậy? Chẳng lẽ là hoàng đế sủng vương gia, cho nên yêu ai yêu cả đường đi à?
Tuy ở trong lòng bọn họ đều âm thầm suy đoán, nhưng ai cũng không dám thốt ra một tiếng.
“Ai gia chưa từng thừa nhận.” Thái hậu mới không để mình bị quay vòng vòng, bất quá hiện tại bà càng thêm khẳng định hoàng đế bị dã nha đầu kia mê hoặc, càng thêm quyết tâm phải chặt đứt ám muội không rõ giữa hai người.
“Ê, lão vu bà, bà có thừa nhận hay không quan hệ cái rắm, dù sao người ta gả là kẻ gây tai họa, cũng không phải là bà.” Bắc Tiểu Lôi đối với thái hậu cũng không có một chút hảo cảm, thật là một lão thái bà không đáng yêu.
“Ngươi—“ Thái hậu trừng Bắc Tiểu Lôi, thật sự là nữ tử đủ thô tục.
“Các ngươi đi xuống trước đi.” Dạ Tinh Triệt có chút đau đầu khi thấy thái độ hai người đều kịch liệt như vậy. Lại thấy mọi người đứng bên xem kịch vui thì tức giận. Mặt âm trầm phất tay với bọn họ. “Chuyện hôm nay, ai cũng không được nói ra ngoài. Nếu để cho trẫm biết, tuyệt đối không tha cho các ngươi.”
“Vâng.” Mọi người nghe thấy lời uy hiếp của Dạ Tinh Triệt, run run rẩy rẩy rời đi.
Ánh mặt trời nhỏ vụn, gió dần ngừng lại.
Trong ngự hoa viên chỉ còn lại bốn người thái hậu, hoàng hậu, Dạ Tinh Triệt và Bắc Tiểu Lôi.
“Trước xuống đây đã.” Dạ Tinh Triệt quay đầu nhìn phía Bắc Tiểu Lôi.
Bắc Tiểu Lôi giả làm mặt quỷ với thái hậu và hoàng hậu đang giận dữ, bóng dáng màu trắng nhẹ nhàng như yến bay xuống dưới núi giả. Nhưng lại đứng đối diện bọn họ ở phía xa xa, một người nhìn ba người bọn họ.
“Ta muốn xuất cung, đưa ta trở về.” Chính là nói với Dạ Tinh Triệt, nàng sợ nếu mình không trở lại, hai tiểu bảo bối sẽ nháo loạn trong phủ.
“Không được.” Thái hậu một hơi cắt đứt lời của nàng. “Hôm nay không nói chuyện cho rõ ràng, ngươi đừng mong rời khỏi đây.” Bà muốn xú nha đầu này cam đoan ngày sau không dây dưa với hoàng đế nữa, làm một Tiêu Dao Vương phi quy quy củ củ.
“Nói cái gì?” Bắc Tiểu Lôi liếc thái hậu. “Lão vu bà, ta đã nói ta với hoàng đế đăng đồ tử này không có quan hệ gì, bà không cần mắc chứng vọng tưởng có được hay không?” Cái gì mà nàng mê hoặc hoàng đế, quả thực là không hiểu ra sao, nếu muốn nói nàng mê hoặc con trai bà, còn phải xem nàng có nhìn trúng hắn hay không.
“Mẫu hậu, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Dạ Tinh Triệt nghe được đối thoại của hai người, thần sắc càng thêm âm trầm. Hắn không ngờ Bắc Tiểu Lôi xuất hiện trong cung sẽ bởi vì liên quan đến mình. Chẳng lẽ nếu như hắn không đụng phải Bắc Tiểu Lôi, có phải nàng đã bị mẫu hậu xử lý như đối với nữ tử hậu cung không? Vừa nghĩ đến đây, hắn liền không thể bình tĩnh. Không nghĩ tới hắn không kìm được lòng yêu nàng lại đưa tới sát khí của mẫu hậu đối với nàng, mâu quang trở nên sâu thẳm. Nếu như nàng thật sự xảy ra chuyện, hắn sẽ không tha thứ cho mình.
“Hoàng thượng, sao lại thế này hẳn là nên hỏi chính người đi.” Thượng Quan Mị vẫn luôn đứng ở một bên thấy Dạ Tinh Triệt vẫn luôn lãnh mặc lại có thể vì Bắc Tiểu Lôi mà trở nên lo lắng, thậm chí bao dung tất cả những bất kính mà Bắc Tiểu Lôi đối với bọn họ. Đố kỵ trong lòng tựa như cỏ dại càng lúc càng len lỏi sinh trưởng.
“Hoàng hậu có ý tứ gì?” Dạ Tinh Triệt lạnh lùng liếc qua Thượng Quan Mị. Thì ra là nàng ta ở bên người mẫu hậu xúi giục. Khó trách—
“Hoàng Nhi, con cũng nói nàng ta là thê tử của Thần Nhi, như vậy có phải con đã thể hiện thân mật quá mức đối với nàng rồi không?” Thái hậu trừng Bắc Tiểu Lôi có ý nói.
“Trẫm nghĩ mẫu hậu đã hiểu lầm rồi.” Dạ Tinh Triệt chuyển hướng nhìn thái hậu, bình tĩnh, thản nhiên nói. “Trẫm chỉ là yêu ai yêu cả đường đi. Bởi vì nàng là nữ nhân hoàng đệ yêu nhất cho nên mới quan tâm nàng thôi.” Bàn tay giấu trong ống tay áo gắt gao nắm chặt, toàn bộ đau đớn đều giấu ở trong đôi mắt thâm thúy kia.
“Như vậy hoàng thượng, cho hỏi vì sao vương phi lại gọi người là đăng đồ tử vậy?” Hoàng hậu không để cho Dạ Tinh Triệt nói qua chuyện dễ dàng như vậy, nàng thật vất vả mới kích động được thái hậu đối phó với Bắc Tiểu Lôi, tuyệt không thể để cho bao nhiêu công sức đổ sông đổ bể như thế được.
“Hoàng hậu, ngươi nói nhiều quá rồi.”
_____________________________
(1) Hồng Môn Yến là một điển tích có nguồn gốc từ thời chiến quốc.
Hồng Môn Yến là bữa tiệc được tổ chức vào năm 206 trước CN ở Hồng Môn (ngoại thành Hàm Dương, kinh đô của nước Tần thời bấy giờ). Người tham dự có : Lưu Bang, Hạng Vũ là những người có vai trò lãnh đạo chống quân Tần, bữa tiệc này có ảnh hưởng sâu sắc tới khởi nghĩa nông dân cuối thời Tần và cuộc chiến Hán – Sở, nó được xem là gián tiếp thúc đẩy sự diệt vong của Hạng Vũ và sự thành công của Lưu Bang lập ra nhà Hán.
Điển tích Hồng Môn Yến nói về việc Hạng Vũ tổ chức tiệc mừng công với ý muốn giết Lưu Bang. Lưu Bang dù trải qua nhiều phen nguy hiểm nhưng cuối cùng đã an toàn thoát hiểm.
Hồng Môn Yến ám chỉ bữa tiệc mở ra để mượn cớ hại người!