Thái hậu vỗ một cái lên trên bàn, ngón tay mang hộ giáp đụng vào ly trà, ba một tiếng, ly trà rơi xuống đất thành mảnh vụn, hương trà tràn ngập trong không khí. Kim trâm trên đầu đung đưa theo động tác mạnh mẽ của bà, như một con hồ điệp đang phẫn nộ không ngừng vỗ cánh.
“Hoàng hậu, ngươi nói Hoàng Nhi bị người tát?”
Đôi mắt lưu ly nhìn Thượng Quan Mị, trong mắt hoàn toàn khiếp sợ, là ai? Lại có người gan lớn bao to dám mạo phạm mặt rồng ư? Lồng ngực phập phồng, bà vừa là mẫu thân lo lắng cho nhi tử, vừa phẫn nộ đối với người dám đối đầu với vương quyền.
“Mẫu hậu bớt giận.” Thượng Quan Mị khuyên giải. “Lại nghe thần thiếp chậm rãi nói, ngàn vạn lần không nên tổn thương đến phượng thể.”
“Đúng vậy a, thái hậu, người cần phải bảo trọng thân thể.” Ma ma phía sau cũng khuyên giải, lại đỡ thái hậu ngồi xuống.
“Được rồi, ai gia không tức giận là được, ngươi mau nói rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Miễn cưỡng áp chế cơn giận trong lòng, thái hậu truy vấn.
“Là như vậy, thần thiếp sợ hoàng thượng phê nhiều tấu chương quá mệt mỏi, cho nên đặc biệt bưng bát cháo yến đưa đến ngự thư phòng. Kết quả lại đúng lúc hoàng thượng đã đi Tiêu Dao Vương phủ. Sau đó khi người trở về, lại nghe người ta nói trên mặt có dấu năm ngón tay, hơn nữa rõ ràng là nữ tử đánh…”
Nói tới đây, Thượng Quan Mị ngừng lại. Đôi mị nhãn vô ý đánh giá thần sắc thái hậu, quả nhiên thấy bà càng tức giận, khóe môi lơ đãng nhếch lên, nàng không tin lần này Bắc Tiểu Lôi không bị chỉnh chết.
“Lại có chuyện như vậy.” Trong đôi mắt lưu ly tràn ngập lửa giận. “Hoàng thượng lại chạy đến Tiêu Dao Vương phủ ư.” Đối với chuyện này, bà kín đáo phê bình rất nhiều, từ khi nghe Bắc Tiểu Lôi bị thương đến nay, hoàng đế gần như cách một ngày lại chạy đến Tiêu Dao Vương phủ. Ở sau lưng tất cả mọi người đều sôi nổi nghị luận. Mà lần trước theo lời Thượng Quan Mị và Tuyết Hàm, bà cũng hiểu được giữa hoàng đế và Bắc Tiểu Lôi có ám muội.
“Thái hậu, theo thần thiếp thấy dấu ấn trên mặt hoàng thượng nhất định là do Tiêu Dao Vương phi kia lưu lại.” Thượng Quan Mị tiếp tục nói, đổi lại một bộ dáng lo lắng. “Chính là hoàng thượng lại phân phó với bên ngoài là bất luận kẻ nào cũng không được bàn tán, bỏ qua như vậy rõ ràng là bao che cho Tiêu Dao Vương phi rồi. Thái hậu, thần thiếp lo lắng hôm nay nàng ta dám tát hoàng thượng một cái, ngày sau không chừng còn gây ra tai vạ khác.”
Vẻ mặt thái hậu theo từng lời của Thượng Quan Mị mà càng lúc càng âm trầm, ở hậu cung vài chục năm, bà tự nhiên hiểu được hồng nhan họa thủy. Vốn còn có chút lo ngại Thần Nhi, hiện tại không thể tiếp tục do dự được nữa. Nếu không, chỉ sợ sẽ như hoàng hậu nói, Bắc Tiểu Lôi kia sẽ càng gây ra nhiều tai vạ khác.
“Người đâu.” Nặng nề hô ra bên ngoài, vẻ mặt u ám.
“Thái hậu.”
Thái giám tổng quản của Từ Ninh cung đi ra, khom người vấn an với thái hậu, lại bị bầu không khí căng thẳng bên trong làm cho hoảng sợ, sẽ không phải có chuyện gì sắp xảy ra chứ?
“Đi, thay ai gia tuyên chỉ, cho Tiêu Dao Vương phi đến gặp ai gia.” Thái hậu phân phó nói.
“Vâng.” Tổng quản lĩnh ý chỉ rời đi.
Ánh mặt trời sáng rỡ từ ngoài cửa sổ tràn vào, mặt đất được chiếu sáng lên.
Thượng Quan Mị nhếch môi lạnh lùng cười, hừ, có trò hay để xem rồi.
Tiêu Dao Vương phủ
Kiệu mềm màu xanh ngọc dừng ở bên ngoài vương phủ, tiểu thái giám vén màn kiệu lên, đỡ thái giám tổng quản của Từ Ninh cung ra.
“Lý công công, ngọn gió nào đem ngài thổi tới đây vậy.”
Nhìn thấy Lý Anh Kiệt, tổng quản vương phủ vội tiếp đón. Bởi vì thái hậu rất sủng Tiêu Dao Vương, nên Lý Anh Kiệt cũng là khách quen của Tiêu Dao Vương phủ. Nhưng từ sau khi vương gia lấy vương phi, hắn cũng rất ít khi xuất hiện.
“Ngô tổng quản, chúng ta tới tuyên ý chỉ.” Lý Anh Kiệt cười nhạt.
“Ồ, là thái hậu tuyên vương gia tiến cung à?” Vừa hỏi, Ngô tổng quản vừa đưa Lý Anh Kiệt vào trong vương phủ. “Nhưng hiện vương gia không có ở trong phủ.”
“Không phải.” Lý Anh Kiệt lắc đầu. “Chúng ta tới phụng ý chỉ của thái hậu cho mời vương phi tiến cung.”
“Vương phi?” Trái tim Ngô tổng quản lỡ mất một nhịp, thầm khẩn trương. Sẽ không phải là có liên quan đến dấu năm ngón tay trên mặt hoàng thượng chứ?
“Sao, vương phi cũng không có ở quý phủ à?” Nhìn thấy biểu tình của Ngô tổng quản, Lý Anh Kiệt ngừng bước chân, hồ nghi nhìn hắn.
“Không không không, vương phi có ở trong phủ. Thỉnh Lý công công chờ ở trong đại sảnh một lát, ta đi mời vương phi ra đây.” Ngô tổng quản đưa Lý Anh Kiệt vào đại sảnh, sau khi sai người đưa trà mới nói.
“Được.” Lý Anh Kiệt gật đầu.
Ngô tổng quản chắp tay, vội vàng chạy tới tiểu viện của Bắc Tiểu Lôi. “Vương phi, vương phi…”
“Cái gì?”
Bắc Tiểu Lôi từ trong phòng đi ra, một thân tố y, tóc đen có chút hỗn độn rối tung trên vai, phía sau nàng Tả Hữu Tinh dắt Tả Hữu Nguyệt cũng nhô đầu ra nhìn Ngô tổng quản.
“Tham kiến tiểu thế tử, tiểu quận chúa.” Nhìn thấy hai tiểu hài tử, Ngô tổng quản hành lễ.
“Được rồi, được rồi, nói đi, lại có chuyện gì?” Bắc Tiểu Lôi không kiên nhẫn phất tay, nàng còn phải chơi đùa với hai đứa nhỏ nữa.
“Người trong cung đến, còn thỉnh vương phi thay quần áo, trang điểm ra tiếp chỉ.” Ngô tổng quản nói.
“Tiếp chỉ thì tìm ta làm cái gì?” Bắc Tiểu Lôi đảo cặp mắt trắng dã. “Trực tiếp gọi kẻ gây tai họa kia đến không được sao.”
“Vương gia còn chưa hồi phủ.” Ngô tổng quản nói.
“Phiền phức.” Bắc Tiểu Lôi nói thầm, tùy tiện dùng tay buộc tóc lại, một tay ôm lấy Tả Hữu Nguyệt, một tay dắt theo Tả Hữu Tinh cứ để nguyên như vậy đi ra ngoài. “Đi thôi.”
“Vương phi—“ Ngô tổng quản nhìn một thân Bắc Tiểu Lôi tùy ý như vậy, thiếu chút toát ra mồ hôi lạnh.
“Có đi hay không a, không đi, ta cũng không tiếp chỉ.” Bắc Tiểu Lôi tức giận, có quỷ mới muốn tiếp nhận cái ý chỉ gì kia.