Dạ Tinh Thần kinh hãi nhìn Kim sí điểu bay về phía Bắc Tiểu Lôi. Nếu như không phải đang ôm Nguyệt Nhi, chỉ sợ đã lộ ra võ công.
Doãn Tư An, Tả Quân Mạc đều hoảng sợ, đây chính là chim độc a.
Chỉ có biểu tình hai tiểu hài tử và Thượng Quan Minh là thoải mái. Tả Hữu Nguyệt còn nhỏ thậm chí mang theo vẻ vui mừng.
“Chim, chim…”
Tả Hữu Nguyệt vỗ hai tay, nhìn Kim sí điểu cao hứng la lên. Chim nhỏ màu vàng kia tựa như một món đồ chơi mới lạ hấp dẫn ánh mắt của nó, nó tuyệt không biết mấy đại nhân bên cạnh đang lo lắng, sốt ruột trong lòng.
“Mọi người không cần lo lắng.”
Nhìn Kim sí điểu lại có thể rời khỏi mình bay đến Bắc Tiểu Lôi, trong con ngươi Diệu bút thư sinh Thượng Quan Minh lóe lên ánh sáng, không ngờ được sẽ xuất hiện chuyện như vậy, thật là thú vị.
“Thượng Quan Minh, xin chỉ giáo cho? Nọc độc của Kim sí điểu kia còn mạnh gấp trăm lần so với độc bọ cạp vằn. ”
Mọi người khó hiểu, nọc độc của Kim sí điểu này không biết mạnh hơn độc bọ cạp vằn gấp mấy chục lần, sao vẻ mặt Thượng Quan Minh có thể nhẹ nhàng như vậy chứ?
Thượng Quan Minh cúi đầu cười khẽ, môi mỏng khẽ gợi lên, ngón tay có khớp xương rõ ràng chỉ Bắc Tiểu Lôi bên kia nói.
“Các ngươi tự mình nhìn đi.”
Dạ Tinh Thần bọn họ lại đem lực chú ý kéo về trên người Bắc Tiểu Lôi, nhưng lại kinh ngạc phát hiện Kim sí điểu rất dịu ngoan dừng ở trên đùi nàng, đôi bích đồng nhìn vào Bắc Tiểu Lôi, dường như mang theo ý cười.
“Y y, con chim này có phải yêu thích ta không a?”
Bắc Tiểu Lôi hiển nhiên cũng rất bất ngờ, nhưng nhìn chim nhỏ vàng rực rỡ dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, cảm giác thật đúng là kỳ diệu a, giống như nó nghe hiểu được cuộc nói chuyện của bọn họ.
Giật giật cánh tay, lại phát hiện cánh tay thoải mái hơn nhiều, không còn mỏi nhừ nữa, tuy còn hơi yếu, nhưng thật sự đã có khí lực.
“Này, ngươi yêu thích ta à?” Bắc Tiểu Lôi nhìn Kim sí điểu, trong mắt đen xuất hiện ánh sáng nghiêm túc. Vươn tay đặt ở trước mặt Kim sí điểu, lại khiến Dạ Tinh Thần khẩn trương lên tiếng.
“Lôi Nhi—“
“Sư muội—“
“…”
Vài ánh mắt nhìn không dời mắt vào bọn họ, chỉ sợ không cẩn thận một chút, Bắc Tiểu Lôi sẽ bị Kim sí điểu phun nọc độc.
Bắc Tiểu Lôi trợn mắt nhìn mấy người, gọi cái gì mà gọi, vạn nhất dọa Kim sí điểu bay mất, xem nàng tính sổ với họ như thế nào.
Thu hồi ánh mắt, thật cẩn thận nhìn Kim sí điểu, nhẹ quơ tay.
“Nếu ngươi hiểu được ý tứ của ta, thì bay đến trên tay ta đi.”
Bích mâu của Kim sí điểu nhẹ nháy một cái, giống như đang đáp lại lời của Bắc Tiểu Lôi, đôi cánh màu vàng khẽ đập, thân mình khéo léo đậu trên tay Bắc Tiểu Lôi.
“Ngoan quá, nó thật sự yêu thích ta a.”
Bắc Tiểu Lôi nhìn Kim sí điểu trong tay, vừa kinh hỉ vừa đắc ý. Ngẩng đầu lên, mắt đen quét về phía mọi người, nhếch môi anh đào lộ ra một nụ cười vui vẻ.
“Thấy rõ chưa, tên tiểu tử này thích ta, các ngươi không cần ngạc nhiên.”
Dạ Tinh Thần nhìn bộ dáng đắc ý của nàng, vừa bực mình vừa buồn cười. Bọn hắn ngạc nhiên cũng là quan tâm nàng, nhưng một màn trước mắt này đúng là ngoài dự liệu của bọn hắn. Kim sí điểu hiếm có lại kiêu ngạo kia lại có thể tự động thân cận với Bắc Tiểu Lôi, hơn nữa dường như nó còn có thể nghe hiểu lời của Lôi Nhi, rất có linh khí.
“Chúc mừng vương phi.”
Thượng Quan Minh giương môi, kéo ra một độ cong xinh đẹp. Đôi mắt thâm thúy đánh giá đối thoại giữa Kim sí điểu và Bắc Tiểu Lôi. Khuôn mặt tuy còn yếu ớt nhưng cũng tuyệt sắc, đôi mắt sáng ngời kia giống như bảo thạch đen lóng lánh, tuyệt mỹ không tỳ vết, tính tình thẳng thắn. Thần thái hào hứng làm cho người ta không thể dời mắt; càng thần kỳ chính là Kim sí điểu cao ngạo lại chịu thân thiết với nàng, phải biết rằng sự thân cận của Kim sí điểu có ý nghĩa nhận chủ. Xem ra duyên phận giữa mình với con chim này đã đến hồi cuối rồi, khó tránh khỏi có chút thương cảm.
“Chúc mừng ta chuyện gì?” Bắc Tiểu Lôi không nghĩ ra chuyện gì đáng chúc mừng, mắt đen chớp chớp.
Mấy người Dạ Tinh Thần cũng nhìn Thượng Quan Minh, chờ hắn nói tiếp.
“Ha ha, chúc mừng vương phi có được Kim sí điểu hiếm có.” Thượng Quan Minh chắp tay nói.
“Ngươi đây là nói con chim này hiện tại thuộc về ta?” Không nghe lầm chứ, đây không phải chim của hắn à?
Bắc Tiểu Lôi nâng tay lên, mắt đen như mực cùng bích đồng của Kim sí điểu nhìn nhau không chớp.
“Này, tiểu tử kia, có phải chủ nhân của ngươi không cần ngươi nữa rồi không?” Hắn muốn tặng nàng chim sao? Không có ý đồ bất lương gì chứ?
Lời Bắc Tiểu Lôi làm Thượng Quan Minh bật cười, không nhịn được ngoắc môi.
“Thượng Quan Minh, ngươi muốn tặng sư muội Kim sí điểu ư?”
Doãn Tư An rất hoài nghi, Kim sí điểu hiếm có như thế, ngàn vàng cũng khó cầu, hắn lại đem nó tặng cho Lôi Nhi sao?
Dạ Tinh Thần, Tả Quân Mạc cũng nhìn vào Thượng Quan Minh, nụ cười nhẹ lại xa cách kia làm cho bọn họ thật sự đoán không ra tâm tư của hắn.
“Sai, không phải tại hạ muốn đưa.” Thượng Quan Minh lắc đầu, Kim sí điểu hiếm có như thế, hắn đương nhiên luyến tiếc nó.
“Vậy?” Mọi người đều nhìn hắn, Diệu bút thư sinh đang bán cái gì trong hồ lô đây?
“Chẳng lẽ chư vị không nhìn ra được?” Thượng Quan Minh chỉ vào Kim sí điểu dịu ngoan kia. “Đây là lựa chọn của Kim sí điểu, hiện tại nó nhận vương phi làm chủ tử.”
“A?” Bắc Tiểu Lôi có chút nửa tin nửa ngờ trừng mắt nhìn Thượng Quan Minh. Hắn đang nói con chim nhỏ này lựa chọn nàng làm tân chủ nhân sao?
“Ngươi đang nói Kim sí điểu tự mình chọn chủ?”
“Đúng vậy.” Thượng Quan Minh gật đầu.
Bắc Tiểu Lôi liếc nhìn Dạ Tinh Thần một cái, thấy bọn hắn có chút ngộ ra mà cười, trong lòng cũng chấp nhận lời nói của Thượng Quan Minh. Cái trán bóng loáng no đủ cơ hồ chạm vào Kim sí điểu.
“Tiểu tử, nếu ngươi thật sự chọn ta làm chủ, như vậy ngươi liền đập hai cánh, nói cho ta biết một tiếng.”
Bắc Tiểu Lôi dứt lời, tất cả mọi người đều đem ánh mắt dừng ở trên người Bắc Tiểu Lôi. Lại thấy Kim sí điểu thật sự vỗ hai cánh, cánh vàng vẽ ra độ cong xinh đẹp, giống như hai dây cung màu vàng.
“Chân thần, nó thật sự có thể nghe hiểu lời của ta a.” Bắc Tiểu Lôi hứng phấn vỗ tay một cái, mặt mày rạng rỡ.