Trong phòng, ánh đèn mông lung chiếu lên bộ váy áo vàng nhạt của Tô Tâm Nhu, sau khi nghe được lời của Tô Diệu Đường thì thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Khuôn mặt trái xoan tinh xảo dưới ánh đèn mờ nhạt trông thật dữ tợn.
“Đường muội, không cần tức giận. Tuy chúng ta không bắt được hai đứa bé, nhưng lại có thu hoạch bất ngờ nha.”
Tô Diệu Đường ngồi ở trên ghế, không để ý tới Tô Tâm Nhu đang nổi giận.
“Thu hoạch gì?” Ngữ khí Tô Tâm Nhu rất không vui, buồn bực chưa tan. Lần này nàng dùng một số tiền lớn để thuê sát thủ, lại không dự đoán được trộm gà không thành còn mất nắm gạo, nàng có thể không tức sao.
“Tiêu Dao Vương phi trúng độc rồi, hơn nữa theo bọn sát thủ nói còn là loại cự độc bọ cạp vằn khó giải.” Tô Diệu Đường rung đùi đắc ý nói, tuy rằng một mỹ nhân nóng nảy cứ như vậy mà hương tiêu ngọc vẫn, đích thực rất đáng tiếc. Nhưng nếu hắn đã không chiếm được thì cũng không thể để người khác được tiện nghi.
Lời nói của Tô Diệu Đường khiến Tô Tâm Nhu sửng sốt, là đang nói nữ nhân ngang ngược kia bị trúng độc? Sắp đi đời nhà ma rồi ư?
“Huynh nói nữ nhân kia sắp chết sao?” Khẽ nhếch lông mày xinh đẹp lên, nàng có chút cao hứng khi người gặp họa mà nhìn vào Tô Diệu Đường.
“Cũng không hẳn.” Tô Diệu Đường lắc đầu. “Đáng tiếc một mỹ nhân như vậy a.” Giữ lại để hắn làm ấm giường thì tốt.
“Ha ha ha…”
Sau khi Tô Tâm Nhu xác nhận tin tức liền bộc phát một trận cười lớn vui vẻ, tiếng cười ở trong đêm tối yên tĩnh vô cùng kinh khủng. Nha hoàn gác đêm ở ngoài phòng đưa mắt nhìn nhau, nghĩ thầm có phải tiểu thư bị điên rồi không.
“Đây chính là báo ứng.” Tiếng cười dừng lại, Tô Tâm Nhu dữ tợn nghiêm mặt nói. Ai bảo nữ nhân không biết ở đâu kia xuất hiện, nếu không phải tại nàng ta thì nàng tin tưởng vị trí Vương phi hiện giờ nhất định là của mình.
“Tốt lắm, hiện tại nàng ta sắp chết rồi.” Hai con ngươi lạnh lùng phun ra hận ý, nàng chỉ hận Bắc Tiểu Lôi không chết ngay bây giờ.
Tô Diệu Đường lắc đầu, nữ nhân a, một khi đã hận rồi thì dù dáng vẻ xinh đẹp đến đâu cũng trở nên xấu xí. Quả nhiên, xem đường muội trước mắt đây là biết.
Trăng treo trên ngọn cây, các ngôi sao nhỏ rải rác trên bầu trời, tỏa sáng cùng ánh trăng. Gió đêm khẽ thổi, trên hành lang Hoàng cung, hoàng hậu Thượng Quan Mị cùng đám cung nữ vây quanh đi về phía tẩm cung của hoàng đế.
“Công công, hoàng thượng vẫn chưa về à?”
Thượng Quan Mị đi đến bên ngoài tẩm cung, trông thấy thái giám tổng quản đang nhìn xung quanh. Trong lòng biết hoàng đế nhất định còn chưa trở về.
“Tham kiến hoàng hậu.” Thái giám tổng quản hướng về phía Thượng Quan Mị cúi đầu, sau đó trả lời. “Hoàng thượng còn chưa hồi cung.”
“Còn chưa trở lại?” Hoàng hậu nỉ non, nhìn bầu trời đêm. “Canh giờ đã trễ thế này rồi, sáng mai hoàng thượng còn phải lâm triều mà.” Cũng không biết là ai trong Vương phủ bị thương khiến hoàng thượng ở lại nơi đó canh giữ không về.
Hoàng hậu cùng thái giám tổng quản đang lo lắng chờ đợi, lại thấy tiểu thái giám Tiểu Liễu Tử đi theo hoàng đế xuất cung đã trở lại.
“Hoàng hậu cát tường.” Tiểu Liễu Tử cúi đầu vấn an với hoàng hậu.
“Được rồi.” Hoàng hậu khoát tay, nhìn nhìn phía sau hắn, lại không thấy một bóng người. Có chút thất vọng, “Hoàng thượng đâu?”
“Khởi bẩm hoàng hậu nương nương, hoàng thượng truyền lệnh, đêm nay không trở về cung.” Tiểu Liễu Tử cúi thấp đầu đáp.
“Cái gì? Không trở về cung à.” Hoàng hậu kinh ngạc lên tiếng.
“Tiểu Liễu Tử, vị chủ tử bị thương của Vương phủ rốt cuộc là ai?” Thái giám tổng quản hỏi.
“Hồi công công, là Tiêu Dao Vương phi.”
“Là nàng ấy ư?”
Lời nói của Tiểu Liễu Tử khiến cho thái giám tổng quản cùng Thượng Quan Mị đều cả kinh, trong lòng cũng có cảm giác xấu. Nếu là Vương phi bị thương, vì sao hoàng thượng lại không hồi cung chứ? Bọn họ đều mơ hồ cảm thấy tình cảm của hoàng thượng đối với Tiêu Dao Vương phi không đơn giản? Chẳng lẽ là—
Hai người không dám tiếp tục tưởng tượng nữa, chuyện như vậy là cấm kỵ.
“Bồn cung đi về trước.” Thượng Quan Mị lắc đầu, được cung nữ nâng đỡ rời đi, nàng phải hảo hảo ngẫm lại, có phải phu quân của mình đã yêu người không nên yêu rồi không.
“Cung tiễn hoàng hậu nương nương.”
“Hoàng hậu tẩu tẩu.”
Một tiếng gọi nhỏ vang lên, Thượng Quan Mị ngẩng đầu, đã thấy bên kia hành lang, Tuyết Hàm quận chúa đang yếu ớt đứng ở nơi đó. “Tuyết Hàm, đã trễ thế này, sao muội còn chưa nghỉ ngơi?”
Thượng Quam Mị cho lui cung nữ phía sau, đi về phía Tuyết Hàm. Dưới ánh trăng sáng tỏ, hai nữ tử như hoa mặt đối mặt đứng đó. Gió nhẹ thoảng qua lay động tay áo hai người. Hương hoa tràn ngập trong không khí, đẹp như tranh vẽ.
“Muội không ngủ được.” Trên khuôn mặt ôn nhu của Tuyết Hàm nhiễm lên sầu lo, càng khiến người ta thương tiếc.
“Còn tẩu tẩu.” Đôi mắt sáng ngời nhìn Thượng Quan Mị, thấy cái trán thanh tú của nàng khẽ chau lại, dường như cũng có chuyện phiền lòng.
“Tẩu cũng không ngủ được.” Thượng Quan Mị lắc đầu, mâu quang nhìn trăng sáng trên bầu trời đêm. Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, không biết Hằng Nga tiên tử trên Nguyệt cung có biết đến nỗi buồn của nhân gian.
“Nghe nói Tiêu Dao Vương phủ đã xảy ra chuyện, phải không?” Tuyết Hàm hỏi, mặc dù Dạ Tinh Thần đã cự tuyệt nàng rõ ràng, lấy Bắc Tiểu Lôi mà nàng tự nhận không bằng chính mình kia. Nhưng trong lòng Tuyết Hàm vẫn rất nhớ Dạ Tinh Thần, vẫn để ý đến mọi thứ liên quan Tiêu Dao Vương phủ. Lúc ban ngày nghe được Vương phủ xảy ra chuyện, nàng đã rất muốn xuất cung đi xem một chút. Nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nại. Dù sao muốn xuất cung cần phải được Thái hậu cho phép, mà đó cũng là chuyện không hợp lễ.
“Muội đang lo lắng cho Tiêu Dao Vương gia à?” Thượng Quan Mị quay đầu nhìn Tuyết Hàm, trực tiếp vạch trần nàng.
Tuyết Hàm quận chúa ngượng ngùng mấp máy môi, lại gật gật đầu.
“Tuyết Hàm, chẳng lẽ muội không cam tâm sao?” Thượng Quan Mị nhìn bộ dáng thẹn thùng của Tuyết Hàm, nàng cũng đã từng giống như vậy, tất cả tình yêu trong lòng đều trao cho Dạ Tinh Triệt. Thế nhưng đế vương chưa bao giờ để ý đến nàng, cho dù là một câu nói ôn tồn hắn cũng chưa từng cho. Mỗi khi đêm đến, nàng đều chảy nước mắt mà đi vào giấc mộng, khi tỉnh lại đối diện vẫn là khuôn mặt lạnh như băng. Nhiều khi nàng muốn hỏi một câu, hắn thật sự biết tình yêu là gì không?
Lời Thượng Quan Mị khiến Tuyết Hàm cúi đầu, làm sao sẽ không cam tâm đây. Nhưng nàng còn có biện pháp gì, yêu chính là yêu, cho dù trong lòng hắn không có nàng, cho dù hắn đã có mĩ quyến, nàng vẫn yêu hắn, không oán cũng không hối.
“Chúng ta đều ngốc giống nhau.” Thượng Quan Mị nhìn biểu tình của Tuyết Hàm quận chúa, hiểu rõ. Chính bản thân nàng không thế sao. Biết rõ trong lòng Dạ Tinh Triệt không có nàng, biết rõ phải cùng tranh hắn với mấy ngàn nữ nhân, nàng cũng tình nguyện canh giữ ở bên cạnh hắn, có lẽ đây chính là sức hấp dẫn của tình yêu. Làm cho không người nào có thể khống chế hành vi và tư tưởng của bản thân, chỉ muốn đuổi theo lòng của hắn thôi.
“Hoàng tẩu—” Tuyết Hàm nhìn Thượng Quan Mị, không nói được gì.
“Được rồi, Tuyết Hàm, muội thấy Tiêu Dao Vương phi thế nào?”
Thượng Quan Mị hỏi, nàng một lần cũng chưa thấy qua Bắc Tiểu Lôi đâu. Chỉ là ngẫu nhiên từ trong miệng người ngoài nghe được, thế nhưng gần đây lại cảm thấy Dạ Tinh Triệt tựa hồ tồn tại một loại tình cảm khác thường đối với Tiêu Dao Vương phi kia, không khỏi thầm kín để ý tới.