Dạ Tinh Thần nhìn Bắc Tiểu Lôi gỡ khăn voan xuống có chút đau đầu, nàng lại nhẫn nại không được tính nóng nảy rồi.
Nhưng là những người khác trông thấy Bắc Tiểu Lôi lại là vẻ mặt kinh diễm, nữ tử đẹp quá. Bờ vai như được gọt thành, thắt lưng thon gọn. Gáy cao tú lệ, lộ ra trắng nõn. Dung nhan tuyệt mỹ, yêu kiều lộng lẫy. Vân kế cao cao, đôi lông mày như vẽ. Bên ngoài môi đỏ thắm, bên trong răng trắng tinh, đôi mắt sáng như sao, tư diễm như ngọc, khoác lên quần áo lộng lẫy, hoa tai ngọc bích rực rỡ.
Con ngươi sâu xa của Dạ Tinh Triệt trong nháy mắt nhìn thấy Bắc Tiểu Lôi chớp qua một đạo kinh ngạc, không nghĩ tới Bắc Tiểu Lôi này trang điểm đi ra càng thêm tuyệt sắc. Đặc biệt đôi mắt sáng ngời linh khí mười phần, càng thêm sinh động.
Hy Thái hậu nhìn Bắc Tiểu Lôi cư nhiên đem khăn voan xốc lên, còn là một bộ dáng người phụ nữ đanh đá, tức giận đến thiếu chút nữa thì té xỉu. Thật mất mặt a, nữ tử không có giáo dưỡng như này lại sẽ là con dâu của bà. Con ngươi lưu ly trừng trừng Bắc Tiểu Lôi, chỉ thiếu đem nàng trừng đến xuyên thủng. Ngược lại phu phụ Bắc Phong Phi bên cạnh bà toàn bộ lực chú ý đều tập trung ở trên người Tô Tâm Nhu, đối với tính tình nữ nhi bọn họ tự nhiên hiểu rõ, nhưng nữ nhân đột nhiên xuất hiện này là ai? Sẽ không phải là nữ nhân ngày trước con rể dụ dỗ đi?
Chân mày hai người đều chau lại, bốn mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào một màn đang phát sinh, nếu thật sự là như thế, mặc kệ quản hắn là cái gì Vương gia, hay là Hoàng đế, bọn họ tuyệt không để cho nữ nhi bảo bối chịu bị ủy khuất. Bình thường ầm ĩ ồn ào, nhưng đây cũng là một loại phương thức biểu đạt tình cảm với nhau của bọn họ.
“Vương phi sao lại nói như thế chứ? Tâm Nhu chẳng qua là hảo tâm đến chúc mừng.”
Tô Tâm Nhu mị nhãn như tơ, liếc Bắc Tiểu Lôi một cái, đáy mắt chớp qua tinh quang, tựa hồ rất hài lòng tình hình hiện tại mà Bắc Tiểu Lôi gây nên. Bàn tay mềm dưới ống tay áo màu đỏ gắt gao nắm chặt, nàng chính là muốn cho tất cả mọi người biết Bắc Tiểu Lôi này cũng chỉ là một người không có giáo dưỡng, nha đầu ngang ngược không có thân phận, nàng ta căn bản không xứng với Tiêu Dao Vương gia, lại càng không nên để nàng ta làm Vương phi.
“Hừ.” Bắc Tiểu Lôi hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn nàng ta, gạt quỷ mà, nếu như nàng ta thật tâm đến chúc mừng, nàng đem đầu cắt bỏ cho nàng ta làm cầu đá.
“Tấm lòng Tô tiểu thư, chúng ta đã nhận được. Xin mời Tô tiểu thư sang một bên dự lễ.” Dạ Tinh Thần thản nhiên nói, nhưng ánh mắt dừng ở trên người Tô Tâm Nhu lại lộ ra mấy phần sắc bén.
“Ta—“
Phu phụ Bắc Phong Phi cuối cùng hiểu rõ, xem ra nữ nhân trước mắt này là mến mộ Dạ Tinh Thần, nhưng Dạ Tinh Thần căn bản không để ý nàng ta. Hai ngươi nhìn nhau, rốt cuộc yên tâm.
“Tâm Nhu, con đã chúc mừng rồi, theo phụ thân cùng ngồi đi.”
Lại bộ Thượng thư không bỏ qua tia sắc bén trong mắt Dạ Tinh Thần, trong lòng biết hôm nay nữ nhi bảo bối đã gây họa. Vội vàng tiến lên mang Tô Tâm Nhu kéo xuống.
Những người khác nhìn một màn này, nhưng lại vụng trộm ở trong lòng cười. Lời đồn thiên kim Tô gia này ái mộ Vương gia, không quan tâm rụt rè của nữ tử theo đuổi hắn. Hiện tại xem ra là sự thật, nữ tử không biết liêm sỉ như vậy mặc dù xinh đẹp, nhưng nhân gia người ta ai sẽ để ý nàng ta chứ.
“Tốt lắm, hiện tại tiếp tục hôn lễ đi.” Dạ Tinh Triệt nói.
Người chủ trì nhanh chóng tiến lên, tiếp tục hô:
“Phu thê giao bái.”
Dạ Tinh Thần một lần nữa phủ lên khăn voan cho Bắc Tiểu Lôi, dắt tay nàng cùng nhau giao bái.
Tô Tâm Nhu bị Lại bộ Thượng thư túm lấy tay, đôi mắt nhìn chằm chằm hai người giao bái thiếu chút nữa phát hỏa. Nữ nhân đó dựa vào cái gì đoạt đi Vương gia của nàng, ngôi vị Vương phi của nàng? Cuối cùng sẽ có một ngày, nàng sẽ đem nàng ta từ ngôi vị Vương phi kéo xuống.