Dạ Tinh Triệt thấy Bắc Tiểu Lôi bị Hắc y nhân bắt đi, khuôn mặt tuấn tú bỗng biến sắc, vừa thi triển khinh công đuổi theo, vừa phân phó thị vệ vòng vây hướng khác.
“Người đâu?”
Đuổi tới cửa cung lại không thấy bóng dáng hai người, Dạ Tinh Triệt khẽ cung tay áo bào màu vàng, hướng thị vệ thủ cửa cung rống lên.
“Hoàng thượng, người nào ạ?”
Thị vệ thủ cửa cung đưa mắt nhìn nhau, căn bản không biết Dạ Tinh Triệt đang chỉ ai. Nhưng nhìn khuôn mặt giận dữ của hoàng đế, chân bọn họ liền nhũn ra, rồi lại buộc phải kiên trì, hỏi lại.
Dạ Tinh Triệt hung hăng trừng bọn họ, hắn cũng không tin Hắc y nhân kia còn có thể mang theo Bắc Tiểu Lôi chui xuống đất đào tẩu.
“Người đâu, truyền khẩu dụ của trẫm. Đóng tứ đại cửa cung đông, tây, nam, bắc lại, một con muỗi cũng không được thả ra. Những người khác tìm ở trong cung, chẳng sợ trẫm đem cả hoàng cung lật ngược, cũng phải tìm ra thích khách cho ta.”
“Vâng.”
Bọn thị vệ nhất tề đáp, lính thủ cửa cung giờ mới hiểu được lại có thích khách dám xông vào trong cung, chẳng thể trách vẻ mặt hoàng thượng giận dữ, bọn họ run lên, may mắn không có tai họa ập lên đầu mình.
Dạ Tinh Triệt khẽ vung áo bào, sải bước nhanh chóng quay vào. Nếu thích khách còn ở trong cung, cũng phải để người trong cung cẩn thận phòng bị.
…
Tiêu Dao Vương phủ
Cỗ kiệu hoa lệ hạ xuống bên ngoài phủ, quản gia liền vội vàng chạy lên.
“Vương gia, người rốt cuộc cũng trở về rồi.”
“Đã xảy ra chuyện gì à?” Ngón tay thon dài của Dạ Tinh Thần vén màn kiệu lên, từ bên trong kiệu lộ thân, kéo theo cẩm bào màu trắng, mắt sáng như sao, nhìn Ngô tổng quản kích động mà chau mày lại.
“Ý chỉ trong cung đến thỉnh vương phi tiến cung, nhưng đến bây giờ vương phi vẫn chưa trở về.”
Ngô tổng quản cũng nhíu mi, càng nghĩ càng cảm thấy có chuyện không ổn. Khoảng thời gian Dạ Tinh Thần chưa trở về, hắn cơ hồ giẫm thủng vương phủ.
Dạ Tinh Thần ngạc nhiên, đi ra khỏi kiệu, vừa đi vào trong vương phủ, vừa hỏi.
“Là ý chỉ hoàng thượng à?” Chẳng lẽ hoàng huynh vì Lôi Nhi mà không còn để ý đến tình huynh đệ của bọn họ ư? Hai tay nắm chặt dưới ống tay áo, trong mắt sáng hiện lên một đạo quang mang khác thường.
“Không phải, là ý chỉ của thái hậu nương nương.” Ngô tổng quản đáp.
“Cái gì?” Dạ Tinh Thần ngừng bước chân, mạnh mẽ quay đầu, hai mắt nhìn chằm chằm Ngô tổng quản. “Ngươi đang nói mẫu hậu hạ chỉ cho đòi vương phi tiến cung ư?” Mẫu hậu không phải không thích Lôi Nhi sao? Sao lại cho đòi Lôi Nhi tiến cung? Trong lòng dần sinh ra dự cảm không tốt.
“Đúng vậy.” Ngô tổng quản gật đầu.
Dạ Tinh Thần thu lại vẻ mặt, vung tay áo, hướng về phía kiệu phu đang mang cỗ kiệu vào trong hậu viện quát lên.
“Nâng kiệu ra, bổn vương muốn tiến cung.”
“Vâng, vương gia.”
“Ngô tổng quản, ngươi đi mời Tả công tử đến chăm sóc tiểu thế tử cùng tiểu quận chúa.” Trước khi lên kiệu, Dạ Tinh Thần quay đầu dặn dò Ngô tổng quản.
“Vâng, vương gia.” Ngô tổng quản hơi khom lưng, đáp.
Cỗ kiệu màu xanh ngọc được nâng lên, vội vàng tiến về phía hoàng cung.
…
Một lát sau, cỗ kiệu dừng lại trước cửa hoàng cung.
“Bẩm vương gia, cửa cung đóng rồi.”
Thị vệ trước kiệu nhìn cửa cung đóng chặt, lông mày nhíu lại, trở lại bên kiệu, hơi khom lưng bẩm báo với Dạ Tinh Thần.
“Cái gì?”
Dạ Tinh Thần sửng sốt, sao mới canh giờ này đã cho đóng cửa cung. Hắn vén màn kiệu lên đi ra ngoài, quả nhiên thấy cửa cung đóng chặt. Chẳng lẽ trong cung xảy ra chuyện gì? Hắn nghĩ đến Bắc Tiểu Lôi, không biết hiện tại nàng thế nào?
“Đại Tần, đi đập cửa đi.” Dạ Tinh Thần phân phó thị vệ.
“Vâng.” Đại Tần nghe lệnh đi lên gõ cửa.
Thị vệ trong cung nghe nói Tiêu Dao Vương gia đến, vội đưa mắt nhìn nhau, hoàng đế nói không được để một con muỗi lọt ra ngoài, nhưng người ở bên ngoài muốn vào thì làm sao bây giờ? Mấy thị vệ thương lượng, cuối cùng quyết định cho người đi xin chỉ thị của hoàng đế.
“Vương gia, huynh đệ thị vệ bên trong nói đã đi mời hoàng thượng.” Đại Tần quay về bẩm báo.
“Mời hoàng huynh?” Sương mù trong mắt Dạ Tinh Thần càng dày, lại ngay cả hắn – Tiêu Dao Vương gia cũng không được vào sao?
“Đại Tần, bọn họ có nói trong cung rốt cuộc xảy ra chuyện gì không?”
“Hồi vương gia, trong cung có thích khách.” Đại Tần chắp tay nói, đôi lãnh mâu không có nửa phần dao động.
Trong lòng Dạ Tinh Thần lộp bộp rơi xuống, trong đầu hiện lên Bắc Tiểu Lôi không sợ trời, không sợ đất. Không biết nha đầu này có sao không? Với tính khí của nàng phỏng chừng vừa thấy thích khách nhất định sẽ xông lên trước đánh lộn với người ta? Ấn đường càng nhíu chặt, hắn hận không thể lập tức vào cung, hắn muốn nhìn thấy Lôi Nhi nguyên vẹn không thiếu khuyết.
Chi nha một tiếng, cửa cung được mở ra. Dạ Tinh Triệt mặc một bộ hoàng bào màu vàng xuất hiện ở cửa, trên khuôn mặt tuấn tú là vẻ mặt ngưng trọng.
“Hoàng huynh—“ Mấy người Dạ Tinh Thần đi nhanh bước lên, vẻ mặt ngưng trọng của Dạ Tinh Triệt khiến trong lòng hắn càng sinh ra dự cảm không tốt.
“Hoàng đệ.” Nhìn thấy Dạ Tinh Thần, sâu trong đáy mắt đen như mực của Dạ Tinh Triệt hiện lên áy náy cùng tự trách.
Dạ Tinh Thần nhếch môi, con ngươi yên lặng nhìn Dạ Tinh Triệt, ánh mắt như vậy giống như mũi tên nhọn đâm thẳng vào tim hắn, đây là lần đầu tiên Thần dùng ánh mắt sắc bén như vậy nhìn hắn.
“Thật xin lỗi.” Lời nói trong lòng rất nhiều, lại chỉ có thể thốt ra ba chữ ngắn ngủn này.
“Thật xin lỗi cái gì?” Thanh âm của Dạ Tinh Thần rất nhẹ, nhẹ đến mức nếu không để ý sẽ không thể nghe rõ. Nhưng thanh âm kia lại vô cùng chói tai, thô sáp xẹt qua màng nhĩ của mọi người. Tất cả mọi người đều giật mình, chưa từng thấy qua bộ dáng này của Tiêu Dao Vương.