Sớm tinh mơ, màn sương bao phủ không gian, mông mông lung lung phủ lên vạn vật.
Một tia sáng mặt trời xuyên qua màn sương mỏng, soi rọi lên cây nở đầy hoa mai, trên cánh hoa còn đọng vài giọt sương, tạo nên màu bảy sắc, làm cho người ta không khỏi kinh ngạc trước mĩ cảnh bình minh.
Lee Sung Min vươn thân lười nhác, mở đôi mắt còn chút mơ hồ, nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó lại tiếp tục nhắm mắt lại, chui đầu vào chiếc chăn dày.
Một trận tiếng bước chân truyền lại, đôi mắt Eun Jung đỏ mọng từ ngoài đi vào, nàng ta nhanh bước đến bên giường Lee Sung Min, nhẹ nhàng đẩy đẩy cậu, nhỏ nhẹ nói: “Thiếu gia, vương gia cho người gọi thiếu gia đến Vô Trần điện!”
Lee Sung Min xoay người, không thèm quan tâm Eun Jung, tiếp tục chui đầu sâu vào chăn.
Nhìn thấy hành động trẻ con của Lee Sung Min, Eun Jung bất nhẫn kéo chăn ra, dựa sát vào tai Lee Sung Min nói: “Thiếu gia, mau dậy đi!”
Lee Sung Min cực kì không cam tâm mở mắt ra, nhìn Eun Jung, nói: “Eun Jung, ngươi để ta ngủ thêm chút nữa được không? Mới sáng sớm mà ồn muốn chết!”
Eun Jung nhìn về hướng cửa, nói: “Thiếu gia, người mau dậy đi, vương gia còn đang đợi bên ngoài!”
Lee Sung Min vì tối qua an ủi Eun Jung mà rất trễ mới ngủ, bây giờ cậu rất buồn ngủ, nào có nghe được lời nói của Eun Jung, chỉ thấy cậu đưa tay giật lại chiếc chăn mà Eun Jung kéo ra, sau đó chui đầu ngủ tiếp.
Tuy nhiên, ngay lúc này, một thân hình cao lớn từ ngoài cửa bước vào, trên tay người vừa vào cầm một thau nước, “ào” một tiếng, cả thau nước bị dội lên người Lee Sung Min.
Bị dội nước lạnh thấu xương, Lee Sung Min lửa giận trong cậu lập tức dâng lên, bật mạnh từ trên giường dậy, phẫn nộ quát: “Chết tiệt, ai dám dội nước ta? Eun Jung, ngươi chán sống rồi hả?”
Lee Sung Min hất mái tóc ướt sũng, chiếc nội y màu trắng của cậu ướt một mảng lớn, lúc này cậu như một con sư tử đang nổi giận, trừng mắt nhìn Eun Jung.
Thấy Lee Sung Min giận dữ, Eun Jung sợ hãi lui về phía sau một bước, nói: “Không phải nô tì, thiếu gia, là vương gia.”
Nói xong, Eun Jung không dám lưu lại trong nhà, quay người chạy nhanh ra ngoài.
Lee Sung Min giờ mới phát hiện, trong nhà không biết từ lúc nào đã có thêm một bóng người cao lớn, mà chủ nhân của bóng người này đang đứng cạnh giường, lạnh lùng nhìn cậu.
Tính khí Lee Sung Min vốn không tốt, đang ngủ ngon trong chăn thì bị người khác hất một thau nước lạnh, tâm trạng cậu có thể hình dung là ác liệt lại hình dung, cộng thêm thủ phạm là người cậu ghét nhất, cậu nghĩ cũng không nghĩ, tức giận hét: “Jo Kyu Hyun, tên chết tiệt nhà ngươi, ngươi làm gì vậy?”
Jo Kyu Hyun ném bỏ chiếc thau trên tay, lạnh lùng nhìn Lee Sung Min nói: “Lee Sung Min, ngươi tốt nhất cút dậy cho bổn vương, nếu không bổn vương sẽ dở bỏ cái ổ chó này của ngươi!”
“Ngươi! Tên nam nhân thối tha!” Lee Sung Min phẫn nộ ném chiếc chăn trên người về phía Jo Kyu Hyun.
Jo Kyu Hyun khẽ nghiêng người, tránh chiếc chăn mà Lee Sung Min ném tới, đồng thời hắn bị hành động của Lee Sung Min mà kích động, phẫn nộ quay người lao về phía cậu, đột nhiên, ánh mắt hắn dừng lại trên người cậu, mâu đen thâm trầm thoáng qua một tia rạo rực, bước chân hắn vì vậy mà khẽ ngừng lại.
Lee Sung Min đang tức đầy bụng, cậu cũng đang định tiếp tục nói, nhưng đột nhiên cảm thấy có gì không đúng, cậu nhìn theo ánh mắt của Jo Kyu Hyun, bất giác kêu lên.
Thì ra, chiếc áo mỏng của cậu khi nãy bị thau nước ấy làm cho ướt sũng, mà chiếc áo ấy lại là màu trắng, cho nên chiếc áo mỏng đâu có thể che được phong quang trước ngực cậu, mà việc này, sớm đã bị Jo Kyu Hyun nhìn thấy.
Chăn đã bị Lee Sung Min ném xuống đất, cậu chỉ còn cách dùng tay che, hoang mang nhìn Jo Kyu Hyun đang đi về phía cậu: “Tên sắc lang (dê xòm, 35) chết tiệt, ngươi nhìn gì? Mau cút ra ngoài!”
Jo Kyu Hyun lúc đầu là khẽ lặng người, sau đó rất nhanh nở nụ cười kinh nhạo, nói: “Nam nhân như ngươi, bổn vương không hề hứng thú!”
Dứt lời, Jo Kyu Hyun tiếp tục tiến về phía Lee Sung Min.
Lee Sung Min dùng tay che trước người, thần sắc kinh hoàng lui về sau, nhưng mà, cậu quên rằng cậu lúc này đang đứng trên giường, cái lui này đúng đúng đụng ngay cạnh giường, nhất thời mất thăng bằng, ngã về phía Jo Kyu Hyun.
Jo Kyu Hyun không ngờ tới việc Lee Sung Min ngã về phía hắn, nhất thời không để ý, hắn và cậu ngã xuống chiếc chăn bị ném xuống đất kia.
Lee Sung Min vừa đúng nằm trên người Jo Kyu Hyun, môi cậu đang chạm chiếc mũi cao thẳng của hắn, đôi tay chạm ngực hắn, muốn tư thế nóng ấm bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Biến cố đột ngột này khiến Jo Kyu Hyun khẽ sửng sốt, nhưng mà hắn rất nhanh phản ứng lại, môi nở nụ cười tà mị, đột nhiên đôi tay ôm lấy Lee Sung Min, xoay người một cái, đè Lee Sung Min còn chưa hoàn hồn xuống đất, môi gần sát tai cậu, khàn giọng nói: “Tiểu tử, đây là thủ đoạn ngươi quyến rũ bổn vương?”
Bên tai truyền lại hơi nóng khiến Lee Sung Min khẽ run người, cậu cố gắng để trái tim đang nhảy loạn lên của mình bình tĩnh lại, nhưng vẫn nhịn không được, hoang mang hét lên: “A, tên nam nhân đáng chết, ngươi mau thả ta ra!”