Nghĩ tới đây, Lee Sung Min trong lòng bất giác lạnh thêm vài phần, trong lòng càng căng ghét Jo Kyu Hyun, đương nhiên cũng không có hảo khí nói với Lee Joon: “Ngươi về nói lại với tên nam nhân chết tiệt kia, nói là, bổn thiếu gia đối với yến tiệc không có chút hứng thú, hắn muốn cùng người tình cũ tương hội, việc này không liên can đến bổn thiếu gia.”
Hừ, tên nam nhân thối tha, hắn muốn đi tư hội người tình (gặp lại người tình), không lẽ còn muốn lợi dụng cậu để che đậy cho hắn? Lee Sung Min cậu không rảnh làm những việc như việc! Hơn nữa, người nữ nhân đã hại đến xác thị này cậu, cậu không có chút hứng thú, càng không cần nói đến tham gia sinh khắc (sinh nhật) của ả.
Nghe lời của Lee Sung Min, trên mặt Lee Joon bất giác thoáng qua sắc khó coi, hắn ta trầm ngâm một lúc, khuyên: “Vương phi, hay là người nghe lời phân phó của vương gia đi, lần này, là đích thân thái tử gia phái người đem đến, nói là để huynh muội thái tử phi tương họp, cho nên, vương gia không có cách cự tuyệt!”
Huynh muội tương họp? Tên thái tử ấy là một đứa ngốc sao? Dù hắn không biết âm mưu của Lee Yoo Ra, không lẽ thân là thái tử, hắn không biết chuyện của Jo Kyu Hyun và nữ nhân kia? Hắn quả là rộng lượng, chủ động để người vợ mình và người tình tương kiến (gặp mặt)!
Và hơn nữa, bây giờ người người đều biết Lee Sung Min là một đứa ngốc, Lee Yoo Ra và ca ca ngốc của mình khác nhau một trời một vực, ả ta sẽ vui mừng khi gặp người ca ca ngốc này? Thật nực cười!
Hay là bây giờ ả ta trở thành thái tử phi cao cao tại thượng, muốn khoe khoang trước tên ngốc này, vậy thì, cậu không thể không hoài nghi trong đầu Lee Yoo Ra có bệnh, bởi vì, đối với một tên ngốc có gì mà khoe khoang? Tên ngốc này biết thái tử phi gì chứ? Thật là quá nực cười!
Nghĩ tới đây, Lee Sung Min bất giác trở mặt, lạnh lùng nói: “Hắn có thể cự tuyệt hay không, có liên can gì ta? Hắn định làm gi, là việc của hắn! Hắn đã không quan tâm sự sống chết của ta, ta hà tất lo việc của hắn!”
Lee Joon nhìn Lee Sung Min với thái độ quật cường (không khuất phục ai kia), bất giác thở dài, nói: “Vương phi, kì thực vương gia rất quan tâm người, đêm hôm qua, vương phi ngất trong tuyết, là vương gia phân phó thuộc hạ đưa vương phi về đây, có thể thấy vương gia…”
Ý của Lee Joon là muốn nói cho Lee Sung Min biết, Jo Kyu Hyun đối với cậu vẫn có vài phần tình ý, nhưng mà, những lời này khi lọt vào tai Lee Sung Min, lại câu lên cơn nộ hỏa của cậu, cậu không đợi Lee Joon nói xong, đã tức giận ngắt lời Lee Joon: “Ngươi đừng nhắc tên khốn kiếp ấy! Đêm hôm qua ngươi đưa ta về đây, có liên can gì hắn? Nếu như không phải tên khốn kiếp ấy đánh ta trọng thương, ta sẽ ngất đi sao? Hứ, không lẽ, hắn còn tưởng ta sẽ khóc lóc thảm thiết đi cảm kích hắn sao?”
Lee Joon không nêu việc hôm qua còn tốt, hễ nêu là Lee Sung Min lại tức đến lục phủ ngũ tạng sắp bùng nổ, nếu như không phải tên nam nhân chết tiệt kia siết cổ cậu, ném mạnh cậu tông vào tường, cậu có bị thương? Cậu có bị Kim Tae Yeon độc ác kia đánh một bạt tay? Tên nam nhân chết tiệt, tất cả đều là lỗi của hắn! Bây giờ muốn cậu cảm kích hắn sao? Đừng hòng!
“Vương phi.” Lee Joon muốn giải thích nhưng lại bị Lee Sung Min ngắt lời lần nữa: “Đêm hôm qua là hắn bảo ngươi đưa ta về đây?”
Lee Joon gật gật đầu, nói: “Là thuộc hạ đưa vương phi về đây, nhưng là do vương gia căn dặn.”
“Đủ rồi!” Lee Sung Min lạnh lùng nói: “Ta muốn biết, đêm hôm qua, mảnh vải nhỏ kia có phải là do ngươi để lại?”
Nghe thấy đáp án của Lee Joon, Lee Sung Min khẽ sửng sốt, mảnh vải đó không phải là Lee Joon để lại, vậy đó là ai? Tên khốn kia còn không muốn đến đây, hắn chỉ bảo Lee Joon đưa mình về, vậy, người để lại mảnh vải nhất định không phải là hắn, không lẽ, mảnh vải đó là do một người khác để lại?
Chỉ là, trên miếng vải nói, hắn ta cứu cậu một mạng, đây rốt cuộc là việc gì?
Nghĩ tới đây, Lee Sung Min bất giác hỏi Lee Joon: “Đêm hôm qua ngươi đưa ta về đây, có phải ta gặp phải chuyện gì? Sao sáng sớm hôm nay ngươi đưa thuốc đến?”
Lee Joon cúi đầu, nói: “Thuộc hạ không dám giấu gì vương phi, đêm hôm qua, thuộc hạ được sự ủy thác của vương gia, đưa vương phi về hậu viện, nhưng mà, vì đêm đã khuya, thuộc hạ lại có việc quan trọng, cho nên không thể mời đại phu cho người, vậy nên mới sáng sớm mới đem thuốc đến.”
Dứt lời, Lee Joon trong lòng có chút áy náy, bởi vì Jo Kyu Hyun, hắn vốn không mời đại phu cho Lee Sung Min, nhưng mà may là vương phi không sao, nếu như vương phi mà có bề gì, hắn sẽ phải tự trách.
Nghe thấy lời của Lee Joon. Trong lòng Lee Sung Min căn bản đã hiểu, thì ra, đêm hôm qua cậu nhiễm phong hàn, còn Lee Joon sau khi đưa cậu về đây thì đã rời khỏi, còn người cứu cậu chắc là người để lại tấm vải đó.
Nghĩ tới đây, Lee Sung Min cười lạnh một tiếng, nói: “E rằng, không phải vì đêm khuya mời không được đại phu chứ? Mà chắc là tên khốn ấy không cho ngươi mời phải không? Ta nói mà, tên khốn ấy có tốt bụng thế sao? Trong lòng hắn, còn mong ta chết quách đi ấy chứ!”
Lee Joon cúi ngầm đầu, nói: “Việc này không liên quan đến vương gia, đều là lỗi của Lee Joon, mong vương phi bớt giận.”
Tên nam nhân đáng chết kia, cậu với hắn chưa xong đâu! Lee Sung Min trong lòng căm hận vô cùng, tức giận nói: “Được rồi! Ngươi không cần nói nữa, muốn ta bồi tên khốn ấy đến tham dự yến tiệc của tình nhân của hắn, nằm mơ đi.”