Trong phút chốc Lee Joon lặng đi, âm thanh ấy lại lần nữa vang lên, lần này, vì tĩnh lặng, cho nên, không những Lee Sung Min mà ngay cả Lee Joon cũng nghe rõ.
Nghe thấy tiếng khóc, sắc mặt Lee Sung Min trong chốc lát trắng bệt, nói ra thật mất mặt, Lee Sung Min cậu là người không sợ trời không sợ đất, nhưng lại sợ nhưng quái vật kì lạ, ở thế kỉ 21, thậm chí vì coi phim kinh dị mà cả đêm không dám chợp mắt, thức trắng đến trời sáng! Nhưng mà, đối với cậu những thứ ấy biết bao là đáng sợ!
Thấy ánh mắt Lee Sung Min thoáng qua tia sợ hãi, Lee Joon mỉm cười một cái, nói: “Vương phi không cần sợ, đó là người, không phải quái vật gì đâu.”
Lee Sung Min bị nhìn thấu tâm sự, bất giác có chút tức giận, hắn nghĩ là bổn thiếu gia sợ sao? Hứ!
Dứt lời, Lee Sung Min lấy hết can đảm, nhấc cao đôi chân khẽ run vì sợ, từ từ đi về phía góc vườn nơi phát ra tiếng khóc.
Đứng trước cửa căn phòng đựng tạp vật, đôi chân Lee Sung Min run vô cùng, tuy miệng cậu nói không sợ, kì thực trong lòng cậu rất sợ, chỉ là, cậu không muốn bị Lee Joon nhìn ra, cho nên mới tỏ vẻ như vậy.
Lee Joon là người thông minh, hắn ta nhìn thái độ của Lee Sung Min là biết cậu đang sợ, cho nên, hắn ta cũng không lật tẩy, mà chỉ bước đến trước, ngăn Lee Sung Min lại, nói: “Vương phi, hay là để thuộc hạ vào trước, vạn nhất vương phi bị tổn hại gì, tội của thuộc hạ sẽ rất lớn!”
Nghe thấy Lee Joon nói muốn vào trước, Lee Sung Min có cầu cũng không được, nhanh chóng lui sau một bước, nói: “Nếu như ngươi đã muốn vào trước, vậy ngươi vào trước đi.”
Lee Joon cười nhẹ, không nói gì nữa, trực tiếp đẩy cánh cửa phòng tạp vật ra, bước vào trong.
Lee Sung Min nghe thấy tiếng cười của Lee Joon, bất giác mặt đỏ ửng lên.
Tuy nhiên, không đến lượt Lee Sung Min nghĩ nhiều, trong phòng tạp vật truyền ra âm thanh của Lee Joon: “Sao lại là ngươi?”
Lee Sung Min vội vàng vào trong, nhìn một lượt Lee Joon đang đứng bên cạnh, sau đó ánh mắt rơi tại một thân ảnh nhỏ bé trong góc phòng.
Lee Sung Min nghe xong lời kể của Eun Jung, trong lòng bỗng phẫn nộ, không phải chỉ làm rách một cái váy thôi sao? Vì chuyện nhỏ nhặt này mà muốn đẩy một nữ tử thanh thanh bạch bạch vào lò lửa? Kim Tae Yeon kia quả là ức hiếp người quá đáng!
Nghe thấy lời của Eun Jung, Lee Joon cũng khẽ nhíu mày, hắn ta biết Kim Tae Yeon trước giờ được sủng quá nên kiêu căng, thường đánh mắng tì nữ, nhưng không ngờ rằng, Kim Tae Yeon lại to gan đến vậy, lại cùng Lee ma ma liên thủ bán a hoàn thân cận của vương phi đến thanh lâu.
Trong lòng Lee Sung Min cực kì phẫn nộ, cậu kéo lấy Eun Jung, tức giận nói: “Ngươi là người của bổn thiếu gia, bổn thiếu gia muốn coi coi, có ai cả gan dám bán người của bổn thiếu gia đến thanh lâu!”
Tuy nhiên, lời của Lee Sung Min mới dứt, ngoài cửa truyền lại tiếng chói tai: “Eun Jung, tên tiện tì nhà ngươi, còn không mau cút ra đây cho lão nương? Ngươi cho rằng tiện tì ngươi trốn ở đây, lão nương sẽ không có cách tìm được ngươi sao? Lục soát cho lão nương!”
Theo sau am thanh ấy, ngoài cửa đã vang dậy tiếng bước chân.
Đối với Lee Sung Min mà nói, tựa như thêm dầu vào lửa, tính khí cậu trước giờ rất tốt, nhưng lúc này làm sao nhịn được? Bỗng một chân đá vật cản dưới chân, lớn bước đi ra ngoài, tức giận hét: “Dừng tay!”
Những người vốn định vào nhà, nhìn thấy sự xuất hiện đột ngột của Lee Sung Min, bất giác dừng lại toàn bộ bước chân, quay đầu lại nghi hoặc nhìn Lee ma ma đứng ở khu vườn.
Lee ma ma thấy Lee Sung Min, khẽ giật mình, nhưng mà, bà ta rất nhanh cười lạnh một tiếng, nói: “Lee Sung Min, ngươi bay giờ không phải vương phi, không lẽ, ngươi còn muốn nhiều chuyện? Ngươi cho rằng ngươi ở đây thì có thể bảo vệ một tiện tì? Tiện tì đó đắc tội Kim thị nhân, đừng nói ngươi là đã không còn là vương phi, dù ngươi có là vương phi, ngươi cũng không thể bảo vệ ả ta!”
Dứt lời, Lee ma ma không thèm quan tâm đến Lee Sung Min, quay đầu ra lệnh với các a hoàn bà ta dẫn đến: “Lục soát cho ta.”