Lee Sung Min bị siết đến thở không nổi, đôi tay vô thức đánh mạnh người nam nhân trước mặt mình, căm phẫn uất ức:“Tên thối tha, ngươi mau thả ta ra, không lẽ ngươi định mưu sát ta, thả ra?”
“Chát” Chưa kịp nói hết lời, trên mặt đã bị một bàn tay tát mạnh, Lee Sung Min lúc này chỉ còn cảm thấy trên mặt rát – rất rát, vị máu đảm đạm dần xuất hiện nơi khóe miệng.
Tên đáng chết này dám đánh cậu? Ngay cả ba mẹ còn chưa đánh qua mình, không biết ở đâu xuất hiện tên nam nhân này và còn ngang nhiên đánh cậu.
Trừng trừng nhìn người nam nhân đang giấu mặt trong bóng tối, đôi mắt bừng lên tia nộ hỏa!
Cậu đột nhiên giương tay cao, dùng hết tốc độ vốn có của mình, lao về hướng tên nam nhân ấy.
Một âm thanh thanh thúy vang lên, bạt tay căm uất của Lee Sung Min giáng xuống mặt của tên nam nhân ấy chỉ thấy hắn đứng đấy bất động, dường như là thạch hóa.
Lee Sung Min bị cơn giận dữ làm cho loạn trí, cậu giương tay cao lần nữa, giáng về phía người vừa siết lấy cổ mình, cậu là Lee Sung Min, dám đánh cậu? Cậu sẽ cho hắn biết tay.