Thấy thân ảnh Lee ma ma đã rời khỏi, hai a hoàn lôi Eun Jung cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ vì mệnh lệnh của Lee ma ma hai a hoàn ấy mới không dám không động đến Eun Jung, nhưng mà họ không muốn vì nguyên nhân vậy mà cả nhà bị mất mạng.
Vậy nên khi họ thấy Lee ma ma rời đi, liền thả ngay Eun Jung ra theo sau Lee ma ma rời khỏi tẩm phòng.
Eun Jung được tự do, nhanh chóng bò đến bên Lee Sung Min, khóc nói: “Thiếu gia.”
Lee Sung Min vỗ nhẹ vai nàng ta, an ủi nói: “Ổn rồi, ổn rồi, đừng khóc nữa, không phải không có việc gì rồi sao?”
Nói vậy, cậu không an ủi còn tốt, hễ an ủi, Eun Jung càng òa khóc, uất ức khóc lớn hơn, nức nở nói: “Thiếu gia, người sao có thể khinh suất như thế? Bất kể là nô tì đắc tội với Lee ma ma, người cũng không nên coi nhẹ mạng mình, người là vương phi mà, là thiên kim chi thể, nô tì nô tì không đáng để người làm như vậy.”
Lee Sung Min thở nhẹ một tiếng, đôi tay lướt qua mái tóc của Eun Jung, nói: “Eun Jung, ngươi tuy là nô tì, nhưng cũng là người, sao lại không đáng? Ngươi xem, ngoài ngươi ra, bên cạnh ta còn có ai? Ai không khinh thường vương phi ngốc như ta?”
Eun Jung thút thít nói: “Thiếu gia không ngốc, nô tì biết, thiếu gia bây giờ đã khỏi rồi.”
Lee Sung Min khẽ mỉm cười, vỗ nhẹ vai Eun Jung, nói: “Được rồi, bây giờ ngay thay áo cho ta đi, ta sắp bị lạnh chết rồi đây! Hôm nay, thiếu gia và ngươi như nhau rồi, có lẽ còn thấp hèn hơn ngươi một bậc nữa, bây giờ ta đã là thô sứ a hoàn rồi!”
Eun Jung “a” một tiếng, nhanh chóng lui rời lòng Lee Sung Min, lau vội nước mắt, tay chân bấn loạn lấy y phục cho cậu.
Qua một hồi lâu, Eun Jung quái lạ nhìn Lee Sung Min, nói: “Thiếu gia, nô tì đi lấy nước cho người rửa mặt.”
Lee Sung Min sờ sờ mặt mình mới nhớ là vì lãnh cung không có nước nóng, cho nên, hôm qua vì lạnh nên cậu chỉ lau sơ mặt rồi ngủ, nhớ lại những vết dơ trên mặt còn chưa lau, khó trách lão yêu bà nói cậu xấu xí!
Cậu buông khăn xuống và nói: “Ta không rửa, cứ như thế này được rồi.”
Eun Jung nhìn khuôn mặt đầy bụi dơ của Lee Sung Min, bất giác cảm thấy kì lạ hỏi: “Thiếu gia, bộ dạng người như vậy ra ngoài sẽ bị người ta cười đấy!”
Lee Sung Min cười nói: “Nếu như ta như vậy, Eun Jung, ngươi nghĩ xem, tên yêu nghiệt quý vương gia ấy trong phủ ngoài vương phi như ta, hắn còn bao nhiêu nữ nhân nữa? Bây giờ thất sủng, nếu bị họ biết thiếu gia ngươi xinh đẹp như vậy, họ sẽ thế nào?”
Cậu cười nhẹ, vỗ vai Eun Jung, nói: “Vậy ngươi từ từ nghĩ đi nhé! Được rồi, ta phải đi thôi, nếu không lão yêu bà ấy không phải sẽ có cơ hội để phát uy nữa.”
Dứt lời, Lee Sung Min không để tâm đến Eun Jung đang lặng người tại chỗ, quay người bước ra ngoài.