Trong bệnh viện, Ưu Vô Song mơ mơ hồ hồ trải qua ba ngày, sau khi Tiêu Hạng xác định nàng đã hoàn toàn hồi phục, nàng bị người bạn trong đội cảnh sát đưa về căn nhà chỉ thuộc về một mình nàng.
Tất cả, lại hồi phục bình lặng như trước, nàng về đến thế kỉ 21 quen thuộc, đây là nơi nàng lớn lên từ nhỏ, nhưng lại lần nữa trở về nơi thanh lạnh, căn nhà không có bất kì người thân nào!
Nghe bạn trong đội nàng nói, trong lúc nàng hôn mê, mẹ nàng và ba nàng có đến thăm nàng một lần, sau đó giao cho bạn trong đội nàng một bức thư, về sau không xuất hiện nữa.
Nàng nghe bạn trong đội nàng nói, trong lòng không có chút cảm giác bi thương nào, bởi vì, từ nhỏ ba mẹ nàng đối với nàng đều lãnh đạm, nếu như không phải trên khai sinh ghi tên ba và mẹ nàng, ngay cả nàng cũng tưởng mình là một cô nhi.
Sắc trời đã tối, người bạn trong đội đưa nàng về nhà, cũng đã về, giờ đây trong cả căn nhà lạnh tanh, chỉ có một mình Ưu Vô Song.
Lúc này, người ngồi trên sofa, nhìn bầu trời đã tối ngoài ban công, trong tay cầm bức thư mà bạn trong đội đưa cho nàng.
Qua một lúc sau, nàng mới từ từ thở dài, sau đó thuận tay mở thư ra.
Đây là một bức thư rất bình thường, nội dung trong thư cũng cực kì bình thường, chỉ đơn giản hỏi thăm mấy câu, mà điều thật sự khiến Ưu Vô Song sững sốt là câu nói đằng sau bức thư: Tiểu Song, đừng trách ba và mẹ nhẫn tâm, vì giảm nhẹ nỗi đau trong lòng, ba và mẹ không thể không lạnh nhạt với con từ khi con mới sinh ra, như vậy, con mới có thể ít đi một phần níu kéo. Còn mẹ con, cũng sẽ không vì mất đi con mà đau thương tuyệt vọng! Tiểu Song, đối với con như vậy là không công bằng, nhưng Tiểu Song hãy tin ba mẹ, hãy tin ba, ba mẹ đều rất yêu con, thật sự rất yêu con.
Xem hết câu này, nước mắt Ưu Vô Song bỗng chốc chảy như mưa, yêu nàng, nhưng lại lạnh nhạt với nàng bao nhiêu năm, ba, mẹ, không lẽ đây chính là tình yêu mà các người nói đó sao?
Nàng luôn không hiểu, ba và mẹ sao lại lạnh nhạt với nàng như vậy, nhưng nay khi nhìn thấy đoạn nói này, trong lòng nàng mới thầm hiểu, ba và mẹ tại sao lại đối xử với nàng như vậy.
Là sợ mất đi sao? Sao ba không nói rõ? Mất đi? Không lẽ?
Còn Tiêu Hạng chỉ yên lặng đứng nhìn, ánh mắt không có chút tia kinh ngạc, qua một lúc lâu, mới từ từ ngẩn đầu, nhìn sắc trời, sau đó lãnh đạm nói với người trung niên: “Giáo sư Ưu, thời gian sắp đến rồi.”
Ánh mắt giáo sư Ưu thoáng qua tia đau thương, ông ta từ từ đẩy Ưu Vô Song ra, lãnh đạm nói: “Tiểu Song, nếu như con đã đến thì hãy vào đi, mẹ con đang đợi con!”
Ưu Vô Song nhìn nụ cười lạnh nhạt như thường ngày của ba, lòng như bị thứ gì đó nghẹn phải, rất khó chịu, đây rõ ràng là ba ruột của mình, nhưng ánh mắt ông ta nhìn mình, cứ như người xa lạ, cảm giác này khiến lòng nàng cực kì bi ai.
Nàng vốn muốn hỏi ba nàng sao lại quen biết Tiêu Hạng, nhưng nhìn thái độ xa cách của ba nàng, nàng không nói được lời nào.
Nàng ngừng một lúc, nhìn banàng không có gì muốn nói với nàng, chỉ còn cách đè nén sự chua xót trong lòng, sau đó lẳng lặng bước vào trong nhà.
Nhưng Ưu Vô Song không biết rằng, sau lưng nàng, có hai ánh mắt quan tâm, đang lẳng lặng nhìn theo bóng người nàng, trong ánh mắt của giáo sư Ưu, thậm chí có thể nhìn thấy được ánh sáng của nước mắt.