Nhìn hai mày Lãnh Như Tuyết nheo chặt, trong lòng Lãnh Như Phong thầm thở dài, yêu một người, chính là như vậy, bây giờ bất kể xảy ra chuyện gì, điều Như Tuyết nghĩ đến đầu tiên, chắc là sự an nguy của Ưu Vô Song?
Lãnh Như Phong hiểu rõ Lãnh Như Tuyết lo lắng cho Ưu Vô Song, nhưng bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn đợi Lãnh Như Tuyết làm, bởi vì, chỉ khi hắn bình tĩnh, mới có thể cứu Ưu Vô Song bình an vô sự trở ra.
Nghĩ tới đây, Lãnh Như Phong không nhịn được nhắc nhở Lãnh Như Tuyết, nói: “Như Tuyết, bây giờ Vô Song đã rời vào tay Lãnh Như Băng, giờ đệ có lo lắng cũng không có ích gì, đệ cần phải bình tĩnh lại, chiếu theo kế hoạch của chúng ta mà hành sự, như vậy mới có thể cứu Ưu Vô Song bình an trở ra!”
Nghe thấy lời của Lãnh Như Phong, Lãnh Như Tuyết khẽ sững sờ, vội giật mình tỉnh ngộ.
Lãnh Như Phong nói không sai, Ưu Vô Song bây giờ rơi vào tay Lãnh Như Băng là sự thật, trong lòng hắn dù có lo lắng đi nữa, cũng không có ích gì, hắn cần phải nhanh chóng chiếu theo kế hoạch mà hành sự, bố trí xong tất cả, mới có thể thật sự cứu nàng ra.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Lãnh Như Tuyết trở nên trầm trọng, đang định nói gì với Lãnh Như Phong, và chính trong lúc này, ngoài cửa truyền đến trận bước chạn, Trương ma ma bước vào, nói với Lãnh Như Tuyết: “Vương gia, thái tử phi đến thăm, bây giờ lão nô đang an trí thái tử phi ở ngoài đại đường, thái tử phi nói muốn gặp vương gia.”
Nghe thấy lời của Trương ma ma, Lãnh Như Tuyết bất giác khẽ nhíu mày, nói: “Ả ta bây giờ đến đây làm gì?”
Ánh mắt Trương ma ma mang thần sắc phức tạp, bà ta do dự một lúc, nói: “Vương gia, thái tử phi hôm nay xem ra cực kì không ổn, hơn nữa chỉ một mình đến đây, nếu như vương gia không tiện gặp, lão nô sẽ đuổi đi.”
Lãnh Như Tuyết thần sắc nghiêm trọng nhìn Lãnh Như Phong, trong ánh mắt nhìn đối phương của họ nhìn thấy được nghi hoặc, bởi vì, hắn thật sự nghĩ không thông, lúc này Ưu Lạc Nhạn sao đột nhiên đơn độc đến thất vương phủ, còn yêu cầu gặp hắn!
Còn Lãnh Như Phong nhớ lại lần trước, sắc mặt Ưu Lạc Nhạn không bình thường, lòng bất giác khẽ trầm xuống, nói với Lãnh Như Tuyết: “Như Tuyết, lần này ả ta đến đây, e là có dụng tâm, đệ nên cẩn thận!”
Nói rồi, hắn ta trầm ngâm một lúc, lại nói: “Ưu Lạc Nhạn đột nhiên đến thăm, sự việc tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài, nói không chừng là âm mưu của Lãnh Như Băng!”
Lãnh Như Tuyết gật gật đầu, hắn cũng cho rằng Lãnh Như Phong nói có lí, bởi vì, việc của hắn và Ưu Lạc Nhạn, sớm đã kết thúc vào năm năm trước rồi, còn Ưu Lạc Nhạn đã là thái tử phi của Lãnh Như Băng nhiều năm, hắn không cho rằng, trong thời khắc thế cục khẩn trương này, Ưu Lạc Nhạn thân là thái tử phi lại không thể không có mục đích gì mà xuất hiện ở đây!
Nghĩ tới đây, Lãnh Như Tuyết nói với Lãnh Như Phong: “Lục hoàng huynh, chúng ta hãy cùng nhau đi gặp thái tử phi này!”
Nói rồi, hắn ta không đợi Lãnh Như Phong đáp ứng, đã lớn bước bước ra ngoài.
Đến đại đường, chỉ thấy Ưu Lạc Nhạn thần sắc lạc mạc ngồi trong đại đường, ả ta nhìn tiều tụy đi nhiều, cũng ốm đi không ít, sắc mặt trắng bệch hai mắt vô thần, khác biệt một trời một vực với thần sắc phi dương năm năm trước.
Nghe thấy tiếng bước chân, ánh mắt Ưu Lạc Nhạn thoáng qua tia vui mừng, ả ta ngẩn đầu, nhìn thấy người đến là Lãnh Như Tuyết, tia vui mừng trong mắt càng nồng, ả ta vội đứng dậy, không chút quan tâm đến thân phận sà vào lòng Lãnh Như Tuyết, nói: “Như Tuyết, chàng cuối cùng cũng đến rồi”
Cơ thể cao lớn của Lãnh Như Tuyết khẽ sững, hai mi không vui nhíu lại, lãnh đạm đẩy Ưu Lạc Nhạn ra, lãnh đạm nói: “Thái tử phi, người như vậy là không hợp lễ nghĩa!”
Nghe thấy lời nói của Lãnh Như Tuyết, Ưu Lạc Nhạn phảng phất như bị sét đánh phải, cơ thể ả ta cứng đờ, đứng yên tại chỗ, thậm chí tay còn sững trong không trung, nhìn thập phần buồn cười.
Qua hồi lâu, ả ta mới hồi thân lại, nước mắt từ gò má ả ta lăn xuống, ả ta oán hận nhìn Lãnh Như Tuyết, nghẹn ngào nói: “Như Tuyết, chàng thay đổi rồi, trước kia chàng chưa bao giờ đối với ta như vậy.”
Đối diện với dung mạo hoa lê mang vũ của Ưu Lạc Nhạn, trong lòng Lãnh Như Tuyết không chút cảm giác, hắn chỉ thái độ lãnh đạm nhìn ả ta, lạnh lùng nói: “Thái tử phi xin hãy tự trọng, dù sao bây giờ chúng ta thân phận khác nhau, bị đại hoàng huynh biết được, ắt sẽ hiểu lầm!”
Ưu Lạc Nhạn nghe thấy lời nói của Lãnh Như Tuyết, sắc mặt càng trắng bệch, cơ thể ả ta khẽ run rẩy, cắn chặt đôi môi, qua một lúc sau, mới giọng run rẩy nói: “Như Tuyết, chàng cứu ta, hãy cứu ta, ta không cầu xin chàng yêu ta như trước kia, ta chỉ xin chàng niệm tình trước kia của chúng ta, hãy cứu ta, cứu ta từ chỗ Lãnh Như Băng ra”
Lãnh Như Phong thấy Lãnh Như Tuyết hai mi nhíu chặt, sợ là hắn nhất thời mềm lòng đáp ứng yêu cầu của Ưu Lạc Nhạn, liền cười một tiếng, nói: “Lời của thái tử phi làm Lãnh Như Phong không hiểu, theo Như Phong biết thì đại hoàng huynh trước nay luôn sủng ái có thừa đối với thái tử phi, thái tử phi hà tất nói ra những lời này? Không lẽ không sợ đại hoàng huynh biết được sẽ thương tâm sao?”
Ưu Lạc Nhạn phảng phất như không nghe thấy lời của Lãnh Như Phong, ả ta đột nhiên quỳ mạnh trước mặt Lãnh Như Tuyết, hai tay giữ chặt lấy hai chân Lãnh Như Tuyết, khóc lóc nói: “Như Tuyết, chàng nhất định phải cứu ta, hắn ta không phải là người, hắn ta là ác ma, hắn ta muốn giết ta, hắn ta muốn giết ta cưới tỉ tỉ làm phi, Như Tuyết, ta rất sợ ta thật sự rất sợ…..”
Lãnh Như Phong bị hành động đột ngột của Ưu Lạc Nhạn dọa giật nảy mình, nhưng hắn ta nhìn thấy được sự sợ hãi thật sự trong mắt Ưu Lạc Nhạn, sự sợ hãi trong mắt ả ta không phải là đang diễn kịch, điều này khiến Lãnh Như Phong trong lòng hoài nghi không hiểu.