Nhìn bộ dạng cố chấ của Liên Đường, Lãnh Như Tuyết rất muốn nói lời an ủi, nhưng khi hắn quay đầu nhìn Ưu Vô Song, cuối cùng cũng không nhịn được, hắn nhẹ nhàng gỡ tay Liên Đường ra, sau đó nói với Ưu Vô Song: “Song Nhi, ta đưa Liên Đường về phòng trước. Nàng…….”
Nhìn ánh mắt lo lắng và quan tâm của Lãnh Như Tuyết, Ưu Vô Song cuối cùng cũng mềm lòng, không đợi hắn nói hết lời, nàng đã miễn cưỡng cười, nói: “Ngươi đi đi, ta mệt rồi………”
Lãnh Như Tuyết thầm thở dài, lẳng lặng nhìn Ưu Vô Song, sau đó nắm lấy tay Liên Đường, cùng ả rời khỏi.
Cúi đầu, theo Lãnh Như Tuyết ra ngoài kia, sau khi bước ra khỏi tẩm phòng, Liên Đường bỗng dưng quay lại nhìn Ưu Vô Song, không biết có phải nàng nhìn nhầm không, Ưu Vô Song cảm giác được, nữ tử khi nãy trước mặt Lãnh Như Tuyết tỏ vẻ tội nghiệp vô cùng kia, ánh mắt nhìn nàng lại mang đầy cười nhạo và đố kị.
Sau khi Lãnh Như Tuyết và Liên Đường rời khỏi, Vân Nhi đi vào, nàng ta có chút bất mãn nói với Ưu Vô Song: “Tiểu thư, nữ nhân khi nãy thật quá đáng, ả làm sao có thể làm như vậy? Không lẽ, ả cho rằng mới là vương phi của vương gia? Thật mặt dày mà!”
Ưu Vô Song cười khổ, cơ hồ dùng âm thanh nhỏ đến không thể nghe được nói: “Ả có thể không phải là vương phi, nhưng ả lại là người hắn yêu, so với người chỉ mang danh nghĩa vương phi như ta, trong lòng hắn, ả rõ ràng quan trọng hơn nhiều……..”
Âm thanh của Ưu Vô Song tuy rất nhỏ, nhưng trong tẩm phòng yên ắm, Vân Nhi lại nghe rõ vô cùng, nàng ta lắc đầu không tán thành, dùng ánh mắt chỉ trích nhìn Ưu Vô Song, bất mãn nói: “Tiểu thư, là người quá lương thiện, theo nô tì, trong lòng vương gia vẫn có tiểu thư, đối với nữ nhân kia, vương gia chẳng qua chỉ tội nghiệp ả, ả mới thật sự là bi ai!”
Nói tới đây, Vân Nhi ngập ngừng, không chút khách khí nói: “Tiểu thư, nô tì cảm thấy người bây giờ không giống người trước kia tí nào, không phải chỉ là một nữ nhân không rõ lai lịch sao? Nếu như vương gia thật sự thích ả, vậy thì với tính tình của vương gia, người cho rằng bao năm như vậy, vương gia không hề đi tìm ả sao? Theo bô tì a, trong lòng vương gia vốn dĩ không có ả, là ả vô sỉ, tự tìm đến mà thôi! nô tì luôn cảm thấy nữ nhân ấy không có ý tốt gì, nếu như ả yêu vương gia, sao không sớm đến tìm vương gia? Sao lại đợi đến khi vương gia và tiểu thư sắp thành thân lại xuất hiện? Ả rõ ràng là tâm ý bất chính, muốn chia rẽ tiểu thư và vương gia! Tiểu thư, người đừng bao giờ trúng quỷ kế của ả!”
Ưu Vô Song nghe thấy lời của Vân Nhi, trước tiên là sững sốt, sau đó lòng nhất thời thoải mái hơn!
Những lời của Vân Nhi, không phải là không có lí, bấy kể Liên Đường đột nhiên xuất hiện có mục đích gì, nhưng với thái độ khi nãy của Lãnh Như Tuyết đối với nàng, vẫn có thể nhìn ra, trong lòng Lãnh Như Tuyết vẫn có nàng, chí ít, hắn cảm nhận được vì sự xuất hiện của Liên Đường mà cảm thấy có lỗi với nàng!
Bất kể một tháng sau, Lãnh Như Tuyết có lựa chọn thế nào, nàng bây giờ cũng không cần ảo não vì việc đó, không phải sao? Dù cho một tháng sau, Lãnh Như Tuyết lựa chọn Liên Đường, nàng cũng không cần thương tâm.
Bởi vì, nàng đã cho Lãnh Như Tuyết cơ hội để lựa chọn, nếu như trong lòng hắn thật sự không có nàng, vậy thì, nàng không cần vì một nam nhân trong lòng không có mình mà đau lòng, tuy là sự tổn thương của hắn đối với nàng không phải nói quên là có thể quên, nhưng, nể mặt nàng đã mang thai con của hắn, nàng cũng cho hắn cơ hội rồi không phải sao?