Cái động bên dưới giường ngọc không sâu lắm, đại khái chỉ cao hơn một người, dưới ánh sáng của ngọn đuốc, có thể nhìn rõ mọi thứ bên trong, đó là một thạch thất hình vuông, chính giữa thạch thất dùng một khối bạch ngọc khắc thành hình dáng như một chiếc bàn.
Bên trên chiếc bàn có đặt một chiếc hộp màu xanh, ngoài ra, chỉ có phía trước chiếc bàn có một cánh cửa đá nhỏ, và cánh cửa ấy đang khép chặt, không biết được lối đi đó thông đến nơi nào.
Ưu Vô Song thấy bên trong không có bảo tàng như nàng mong đợi, chỉ có một chiếc hộp nhìn không bắt mắt, bất giác cảm thấy thất vọng, nhưng mà, từ khi nàng vào cái sơn động quỷ dị này, thì một lần tiếp một lần thất vọng, cho nên, cảm giác thất vọng không còn mãnh liệt như mấy lần trước.
Tiêu Tịch từng nói qua, thứ họ cần tìm ở trong này, không lẽ, kì thực nơi này không phải là nơi giấu bảo tàng, mà chỉ giấu thứ có liên quay đến bảo tàng hay thứ cực kì quan trọng đối với Tây Diệm?
Nếu như là thế, vậy thì, thứ đó nhất định ở trong chiếc hộp ngọc.
Nghĩ vậy, Ưu Vô Song bất giác có chút hưng phấn, nàng đang định nói với Lãnh Như Tuyết rằng xuống dưới xem, nhưng Lãnh Như Tuyết lại đưa ngọn đuốc trong tay cho nàng, nói: “Song Nhi, nàng cầm đuốc, ta xuống dưới xem trước.”
Dứt lời, không đợi Ưu Vô Song nói gì, chân đã điểm, nhẹ nhàng nhảy xuống, động tác cực kì ưu mĩ lưu loát, khiến Ưu Vô Song nhìn ngẩn cả người, thì ra người có kinh công thì tiêu diêu như vậy!
Trong lúc Ưu Vô Song xuất thần, Lãnh Như Tuyết đã đến bên dưới thạch thất, hắn chăm chú quay sát thạch thất, sau khi xác định không có gì nguy hiểm, mới nói với Ưu Vô Song còn đang ngơ ngẩn bên trên: “Song Nhi, mau đưa đuốc cho ta.”
Ưu Vô Song bò bên trên, đưa ngọn đuốc trong tay cho Lãnh Như Tuyết, sau đó nói: “Lãnh Như Tuyết, ta cũng muốn xuống dưới.”
Lãnh Như Tuyết nhìn chiếc hộp ngọc trên bàn, trầm tư một lúc, sau đó cẩn thận đặt ngọn đuốc dựa vào bàn, sau đó dang tay nói với Ưu Vô Song: “Nhảy xuống đây, tay sẽ đón nàng.”
Thạch thất vốn dĩ đã không cao, cho nên, Ưu Vô Song cũng không lo lắng, nàng không nghĩ nhiều đã nhảy xuống, chưa kịp phản ứng gì đã rơi vào vòng tay ấm áp của Lãnh Như Tuyết.
Lãnh Như Tuyết nhẹ nhàng đặt Ưu Vô Song xuống, sau đó lấy ngọn đuốc bên cạnh lên, cười nói: “Song Nhi, nàng nặng thật!”
Ưu Vô Song không vui trừng mắt nìn hắn, tên nam nhân đáng ghét này! Hắn đang cười nhạo nàng sao? Thân hình này trong thế kỉ 21 là thân hình tiêu chuẩn nhất, những người cổ nhân này quả thật không có mắt nhìn mà!
Nghĩ tới đây, Ưu Vô Song hừ một tiếng, sau đó không hài quay đầu nhìn về phía chiếc hộp ngọc.
Nữ tử thiên tính thích thứ đẹp, Ưu Vô Song cũng không ngoại lệ, Ưu Vô Song thấy chiếc hộp mĩ lệ ấy không nhịn được, đưa tay sờ nhẹ vào nó.
Và trong giây phút Ưu Vô Song chạm vào chiếc hộp ngọc, đột nhiên ‘đùng’ một tiếng, cái động bên trên cư nhiên khép nhanh lại.
Sự thay đổi đột ngột này khiến Ưu Vô Song giật nảy mình, nàng ngẩn đầu nhìn, chỉ thấy lối ra đã bị hai khối ngọc thạch phong kín, khép chặt, thậm chí không có một khe hở.
Việc này dọa Ưu Vô Song giật mình, lối ra bị chặn lại rồi, họ làm sao ra ngoài? Hơn nữa, không gian trong này khép kín, không khí còn lại không biết duy trì được bao lâu!
Có lẽ do tác dụng tâm lí, Ưu Vô Song trong lúc nhất thời sợ hãi, hô hấp cảm thấy khó khăn.
Vẻ mặt Lãnh Như Tuyết trầm trọng, hắn hiển nhiên đã nghĩ đến vấn đề Ưu Vô Song nghĩ, hắn đột nhiên cầm lấy chiếc hộp trên bàn, sau đó nhét cùng cây đuốc trong tay cho Ưu Vô Song, nói: “Song Nhi, cầm lấy, ta đi xem xem!”
Dứt lời, hắn không đợi Ưu Vô Song nói gì, đã nhảy lên, song chưởng vỗ vào bên trên, chỉ nghe ‘bang’ một tiếng lớn, Lãnh Như Tuyết đã rơi xuống, nhưng ngọc thạch phía trên vẫn phong kín bất động.
Lãnh Như Tuyết nhíu mày, một chưởng khi nãy của hắn đã dùng đi tám phần công lực, nhưng khối ngọc thạch phong kín lối ra vẫn không động đậy, như vậy có nghĩa là với công lực của hắn thì không thể tạo ra một lối đi ở bên trên.
Ưu Vô Song đột nhiên chìm vào bóng tối, lòng bất giác kinh hãi, tuy nhiên rất nhanh, nàng đã cảm nhận được, một bàn tay to ấm áp nắm lấy tay nàng, âm thanh của Lãnh Như Tuyết vang lên bên tai nàng: “Song Nhi, không khí trong này không nhiều, chúng ta phải tắt đi ngọn đuốc, nếu không, thì không thể duy trì được lâu.”
Nắm lấy tay Lãnh Như Tuyết, nghe được nhịp tim đập mạnh của Lãnh Như Tuyết, lòng Ưu Vô Song nhất thời an tâm không ít, nàng dùng bàn tay nhỏ của nàng nắm lấy tay Lãnh Như Tuyết, nói: “Lãnh Như Tuyết, chúng ta không thể ra ngoài, phải làm sao đây? Chúng ta có khi nào cùng bị nhốt cho đến chết ở nơi này?”
Lãnh Như Tuyết cũng biết sự bất an trong lòng Ưu Vô Song, cho nên vỗ nhẹ vai nàng, cười nói: “Không đâu, chúng ta tuyệt đối không chết ở đây, ta còn lấy nàng làm phi, làm sao có thể chết ở nơi này?”