Ưu Vô Song trong lòng vừa suy tính làm sao mở miệng cứu Lãnh Như Tuyết với lão hoàng đế, vừa chú ý nhất cử nhất động của ông ta, đối diện với một lão hồ ly, nàng một chút cũng không dám lơ là.
Bởi vì, lão hồ ly này đã tu luyện thành tinh rồi, hơn nữa còn là nhất quốc chi quân nắm quyền sinh sát trong tay, Ưu Vô Song tuy to gan nhưng đối diện với người quyền cao chức trọng như vậy cũng không dám đem tính mạng mình ra đùa giỡn, phải biết rằng lão hồ ly trước mắt nàng là lão hoàng đế, chỉ cần ông ta không vui, đầu nàng có thể ngay lập tức dọng nhà khỏi cổ.
Ưu Vô Song tưởng rằng lão hoàng đế sẽ hỏi nàng về vấn đề tàng bảo đồ nhưng nàng lại nhầm, ông ta sau khi cho nàng ngồi thì không nhìn nàng qua, phảng phất trong ngự thư phòng căn bản không có người như nàng, chỉ lo tự mình xem công văn.
Hoàng đế càng như vậy, lòng Ưu Vô Song càng thấp thỏm không yên, nàng vốn dĩ đã tính toán sẵn, đợi hoàng đế mở miệng nàng sẽ tìm lí do cứu Lãnh Như Tuyết, nhưng nay hoàng đế không mở miệng nói gì, không thèm quan tâm nàng, ngược lại còn khiến nàng đứng ngồi không yên.
Nhưng mà, nàng suy cho cùng cũng là người thông minh, nàng rất nhanh đã hiểu ra lão hồ ly nàng đang đánh trận tâm lí cùng nàng, cố ý khiến nàng thần trí không định, sau đó mới nói chuyện cùng nàng.
Sau khi nghĩ thông, Ưu Vô Song bình tĩnh lại, bên cạnh chiếc ghế nàng ngồi có mấy ly trà, còn có đĩa điểm tâm tinh mĩ, mùi thơm truyền lại câu dẫn cơn thèm đói của nàng, lúc này nàng mới nhớ, nàng cùng Lãnh Như Phong vội vàng vào cung mà chưa kịp dùng cơm trưa.