Nói tới đây, Ưu Vô Song đột nhiên cảm thấy phản ứng của bản thân quá kịch liệt, bất giác dừng nhanh lại, quay đầu sang nơi khác, lạnh lùng ‘hừ’ một tiếng, nói: “Việc này có liên can gì với ta? Hắn có thành thân hay không có liên quan gì ta chứ?”
Sự vui mừng khi nãy của Ưu Vô Song không thoát khỏi ánh mắt của Lãnh Như Phong, ánh mắt hắn thoáng qua tia trầm mặc, nói: “Vô Song, kì thực trong lòng nàng vẫn có Như Tuyết đúng không?”
Ưu Vô Song cố đè nén nhịp nhảy của tim, cố gắng tỏ ra bình thường: “Ai trong lòng có hắn? Lãnh Như Phong, ta nói cho ngươi biết, bây giờ hắn và ta không có chút quan hệ nào……”
“Đùa sao, hắn có liên quan gì……..” chưa nói hết lời, Ưu Vô Song đột nhiên quay nhanh lại, nhìn Lãnh Như Phong nói: “Cứu hắn? Ngươi có ý gì?”
Lãnh Như Phong cười khổ, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Ưu Vô Song, trầm giọng nói: “Như Tuyết cự tuyệt thành thân cùng công chúa, phụ hoàng đại nộ, ba ngày trước nhốt Như Tuyết vào đại lao, đại hoàng huynh và Như Tuyết trước nay không hạp, nay càng không giúp, còn Tử Việt quốc cũng không có ý định buông tha, công chúa Uyển Tử kia nói là nếu như Như Tuyết không cưới nàng ta vậy thì phụ hoàng phải giao Như Tuyết cho Tử Việt quốc xử lí, nếu như phụ hoàng không giao ra, vậy thì hai nước sẽ phát sinh chiến tranh.”
Nghe thấy lời của Lãnh Như Phong, Ưu Vô Song nhất thời sửng sốt, cảm giác bất an trong lòng nàng từ từ dâng lên, tràn ngập tim, Lãnh Như Tuyết sau khi từ nàng, lại không thành thân cùng công chúa kia.
Ưu Vô Song miễn cưỡng bản thân đè nén cảm giác hoảng loạn xuống, hít một hơi thật sâu: “Lãnh Như Phong, rốt cuộc việc này là như thế nào? Nay ngay cả một vương gia như ngươi còn không cứu được hắn, ta chỉ là một nữ tử bị từ, làm sao có thể cứu được hắn?”
Lãnh Như Phong nhìn Ưu Vô Song, tuy Ưu Vô Song cho rằng bản thân che giấu rất tốt nhưng hắn ta vẫn có thể nhìn thấy sự lo lắng trong mắt nàng. Nhìn thấy vậy, trong lòng hắn ta nhẹ nhõm hẳn, nhưng nội tâm lại cảm thấy vừa chua vừa đắng.
Ưu Vô Song lo lắng cho Lãnh Như Tuyết, chứng tỏ trong lòng nàng có Như Tuyết, nhưng như vậy, hắn ta và nàng càng không thể, có lẽ, vốn dĩ bản thân hắn ta biết, hắn ta chẳng qua chỉ là một lữ khách trong nhân sinh của nàng, nhưng mà, dù lòng hắn hiểu rõ, nhưng khi đối diện với nàng, lòng hắn cũng không nhịn được có một tia hy vọng.
Lãnh Như Phong thở dài, miễn cưỡng nhịn cảm giác thất vọng trong lòng, từ từ nói: “Vô Song, không lẽ nàng không hiểu sao? Như Tuyết từ nàng không phải vì phụ hoàng hạ chỉ, càng không phải vì muốn liên hôn cùng công chúa Tử Việt quốc, đệ ấy làm như vậy chỉ vì sau khi cự tuyệt thành thân với công chúa Tử Việt quốc sẽ không liên lụy đến nàng.”
Nói tới đây, Lãnh Như Phong chăm chú nhìn Ưu Vô Song, ngạp ngừng: “Kì thực, từ khi bắt đầu, Như Tuyết không nghĩ sẽ thành thân cùng công chúa Tử Việt quốc, ta tuy không biết trong lúc Như Tuyết đến Lăng Phong huyện giữa hai người phát sinh việc gì, nhưng sau khi vết thương của Như Tuyết khỏi, thì đã xin phụ hoàng hạ chỉ đến Lăng Phong huện, ta biết, đệ ấy vì chạy trốn sự lựa chọn của công chúa Tử Việt quốc, việc này cũng vì nàng nên đệ ấy mới tới Lăng Phong huyện.”
Lãnh Như Phong đột nhiên dừng lại, hắn nhìn Ưu Vô Song chằm chằm, trầm mặc hồi lâu, mới nói tiếp: “nhưng, Như Tuyết rất nhanh đã trở về, hơn nữa, đúng lúc gặp phải công chúa Tử Việt quốc đang tuyển thân, càng trùng hợp là Uyển Tử đối với Như Tuyết nhất kiến chung tình, sau đó nói với phụ hoàng, nàng ta muốn thành thân cùng Như Tuyết. Lúc đầu, phụ hoàng do dự, phụ hoàng lấy lí do Như Tuyết đã có chính phi mà cự tuyệt Uyển Tử, nhưng ai ngờ Uyển Tử không chút để tâm, thậm chí khiên quyết nguyện ý cùng nàng đồng vị.”
Nói tới đây, Lãnh Như Phong ngừng lại, sau đó nói tiếp: “sự việc đến bước này, Uyển Tử đại diện Tử Việt quốc, cho nên phụ hoàng chỉ còn cách chấp nhận hôn sự của nàng ta và Như Tuyết, do đó mới phái người đến Lăng Phong huyện đón nàng về kinh. Bởi vì, dù sao nàng cũng là chính phi của Như Tuyết, Như Tuyết và Uyển Tử thành thân, nàng cần phải có mặt.”