“Ngươi!” Ưu Lạc Nhạn không ngờ Ưu Vô Song lại dùng lời của mình cười nhạo lại mình, nhất thời giận trắng cả mặt, ả ngập ngừng, cắn răng nói: “Ưu Vô Song, ngươi đừng quên, ngươi bây giờ chỉ là một khí phụ, ngươi có tư cách gì nói với ta những lời như vậy? Ngươi cho rằng ngươi còn là thất vương phi cao cao tại thượng kia sao? Nếu như muốn bổn cung có thể trị tội ngươi ngay lập tức!”
“Vậy sao?” Ưu Vô Song cười nhạo, lạnh lùng nói: “Ưu Lạc Nhạn, vậy thì ta sẽ đợi ngươi đến trị tội ta! Xem thái từ phi như ngươi có khả năng bao lớn!”
Dứt lời, Ưu Vô Song không thèm quan tâm Ưu Lạc Nhạn, cùng Vân Nhi bước vào biệt viện.
Ưu Lạc Nhạn căm hận nhìn bóng dáng Ưu Vô Song biết mất trong cửa biệt viện, ánh mắt thoáng qua thần sắc thâm độc, ả ta hừ một tiếng, sau đó dùng ngữ khí oán độc nói: “Ưu Vô Song, ngươi đừng đắc ý vội, lần trước ngươi may mắn, không giết được ngươi, lần này ta tuyệt đối không tha cho ngươi! Ngươi hãy đợi đó!”
Nói xong, khóe môi Ưu Lạc Nhạn thoáng qua nụ cười âm lạnh, sau đó hầm hầm dậm chân, phủi tay áo quay người đi đến chiếc xe ngựa hào hoa đợi sẵn cách đó không xa.
Ưu Vô Song vào trong biệt viên, mới phát hiện toà biệt viện này không rộng, chỉ có một chiếc vường nhỏ, sau đó là mấy gian chủ phòng, và biệt phòng.
Chỉ có vài hạ nhân y phục chỉnh tề đứng một bên, nhìn thấy nàng vào, liền vội hành lễ.
Đây tuy nhìn nhã lệ nhưng so với thất vương phủ, lại là cách biệt trời và đất, thua kém xa!
Quan sát chiếc vườn nhỏ trước mắt, trong lòng bất giác thầm mắng lão hoàng đế hồ ly keo kiệt, ban tặng biệt viện nhỏ như vậy, thật là uổng cho thân phận nhất quốc chi quân của ông ta!
Từ miệng hạ nhân Ưu Vô Song được biết Ưu thừa tướng phụ thân nàng vì khi nãy trong triều có việc nên đã rời khỏi, nói là hôm nào rảnh sẽ đến thăm nàng, còn giao phó hạ nhân nói rằng nếu như nàng sống ở đây không quen có thể về phủ sống.
Kì thực, Ưu Vô Song tuy trong lòng oán trách lão hoàng đế nhưng nàng lại thập phần vừa ý nơi này, cho nên nàng tùy ý căn dặn hạ nhân rồi liền không thèm quan tâm nữa.