Tuy lúc ở Lăng Phong huyện hắn đã quyết định từ Ưu Vô Song, cho nên khi Uyển Tử nói thích hắn thì hắn đã không cự tuyệt. Nhưng khi phụ hoàng hạ chỉ lại khiến hắn nhìn rõ tình cảm của bản thân, hắn đối với người nữ nhân trong lòng không có hắn này thập phần không nỡ.
Nhưng thân là hoàng tử, hắn biết mình không thể kháng chỉ, nay phụ hoàng hạ chỉ, vậy thì việc hắn từ Ưu Vô Song sẽ thành sự thật, không còn có đường lui nữa.
Nhưng mà hễ nghĩ tới Ưu Vô Song rời xa hắn, cùng người nam nhân tên Tiêu Tịch kia sát cánh với nhau, hắn khó mà chấp nhận.
Tuy dù hắn có khó chấp nhận đi chăng nữa hắn cũng không thể không chấp nhận, bởi vì hắn không thể kháng chỉ, đây là việc duy nhất hắn có thể làm, mượn rượu giải sầu, khi uống say có lẽ tim sẽ không còn đau nữa.
Nhưng hắn phát hiện, dù hắn uống say, hình bóng nàng vẫn cứ xuất hiện trong đầu hắn, hắn không khống chế được mình, một lần nữa đi đến Dạ Vân điện, vì hắn nhớ nàng, hắn nhớ nàng đến điên cuồng, nhớ nàng nhớ đến mức tim đau nhói.
Hắn muốn chính miệng hỏi nàng rằng tại sao trong lòng nàng không có hắn, nếu như lòng nàng có hắn, vậy thì hắn có thể vì nàng mà không tiếc kháng chỉ, chỉ cần nàng lưu lại bên hắn.
Nhưng nước mắt trên mặt nàng đã cho nàng câu trả lời, trong lòng nàng căn bản không có hắn, người nàng yêu là người nam nhân tên Tiêu Tịch.
Nhìn nước mắt trên mặt nàng, lòng hắn đố kỵ đến mức muốn giết người, nhưng hắn không thể làm bất cứ việc gì khiến nàng tổn thương, hắn muốn cường bạo nàng, báo thù việc nàng bất trung với hắn, nhưng khi hắn nhìn thấy nước mặt của nàng hắn không nhịn được đã dừng tay.
Trái tim của Lãnh Như Tuyết lúc này đang nhỏ máu, hắn cười thảm một tiếng, từ từ đứng dậy, sắc mặt vô cảm nhìn Ưu Vô Song y phục không chỉnh tề, sau đó quay người khập khiễng rời đi.
Ưu Vô Song lẳng lặng nhìn theo bóng dáng Lãnh Như Tuyết biến mất nơi cửa tẩm phòng, một tia đau nhói từ thâm tâm từ từ tràn ngập lòng nàng, nàng thậm chí quên đi nàng bây giờ y phục không chỉnh tề.
Ánh mắt tuyệt vọng và đầy đau khổ của Lãnh Như Tuyết khiến lòng nàng rất đau, nàng đối với hắn có một tia không nỡ.
Nàng thậm chí còn nghĩ, nếu như, nếu như lúc ở Lăng Phong huyện nàng không nói rằng mình thích Tiêu Tịch, vậy thì nàng và Lãnh Như Tuyết sẽ không đến bước này?
Bức họa tựa như tranh ảnh chớp, bay nhanh thoáng qua đầu nàng, cuối cùng dừng trên một dung mạo tuấn mĩ, sau đó Ưu Vô Song rơi vào màn đêm u tối vô bờ.