Quân sơn, Tiêu Tịch sẽ đợi nàng ở Quân sơn, bất kể Tiêu Tịch có thật sự yêu thích nàng hay không nhưng người nam tử lãnh đạm ấy là chỗ dựa tạm thời của nàng sau khi rời khỏi thất vương phủ.
Nghĩ tới Tiêu Tịch, trong lòng Ưu Vô Song khẽ thoải mái hơn chút, người nam tử tựa thân tiên ấy luôn cho nàng cảm giác an tâm, nàng bên cạnh y tâm trạng thật là thanh tịnh biết bao.
Ngược lại Lãnh Như Tuyết, nàng và hắn luôn đầy mùi của thuốc súng, có lẽ nàng và hắn trời sinh là hai người thuộc hai cực trái nhau!
Nghĩ đến những ngày tháng đấu khẩu cùng Lãnh Như Tuyết, Ưu Vô Song bất giác cười trong im lặng, cảm giác đắng đắng trong lòng thật khó chịu.
Và chính vào lúc này, đột nhiên truyền lại tiếng cười thanh thúy, theo ý thức Ưu Vô Song ngẩn đầu nhìn, chỉ thấy con đường nhỏ trước mặt đang có vài người đi lại.
Trong đó có hai người Ưu Vô Song nhìn rất quen, bởi vì đó không phải là ai khác mà chính là Lãnh Như Tuyết và Lãnh Như Phong, chính giữa họ đang là vị nữ tử mĩ mạo áo tím hoa quý.
Nàng tuy không quen biết vị nữ tử áo tím đó nhưng nàng có thể thầm đoán ra thân phận của ả ta, vị nữ tử đó trang phục hoa lệ và lại đi cùng Lãnh Như Tuyết, ngoại trừ công chúa Tử Việt quốc ra thì còn ai khác?
Nhìn thấy vị nữ tử áo tím ấy khoác tay Lãnh Như Tuyết, còn cười tươi như hoa, trong lòng Ưu Vô Song càng dâng lên cảm giác khó chịu, nàng không muốn đối diện với ba người đó, quay người đi theo con đường khác.
Ưu Vô Song đứng lại, từ từ quay người, đối diện với ba người đứng cách đó không xa.
Lãnh Như Tuyết nhìn thấy Ưu Vô Song, tuấn nhan lại không có chút biểu cảm nào, cứ như căn bản không nhận ra nàng là ai.
Còn Lãnh Như Phong khi nhìn thấy Ưu Vô Song, thì lại mở to mắt, hắn ta mở miệng đính nói gì nhưng lại còn nói ra, vị nữ tử áo tím đó đã giành trước nhìn Ưu Vô Song quát: “Nô tài to gan, không lẽ ngươi không nghe thấy bổn công chúa gọi ngươi sao?”
Ưu Vô Song căn bản không thèm quan tâm nữ tử áo tím đó, nàng chỉ sửng sờ nhìn Lãnh Như Tuyết, lòng nàng cứ như bị gì đó đè phải, tựa như không thể thở nổi.
Vị nữ tử áo tím đó thấy Ưu Vô Song không thèm quan tâm ả ta mà chỉ to gan nhìn chằm chằm Lãnh Như Tuyết, căn bản không để ả ta trong mắt, trong lòng bất giác đại nộ, ả ta đưa tay ra chỉ thẳng vào Ưu Vô Song quát lên: “To gan, một nô tài nho nhỏ cả gan vô lễ với bổn công chúa? Người đâu……”
Nữ tử áo tím đó đột nhiên như nghĩ ra gì, vội vàng ngừng gọi hạ nhân, mà quay đầu qua hai tay khoác ngang cánh tay của Lãnh Như Tuyết, nhõng nhẽo: “Như Tuyết, chàng xem, hạ nhân trong phủ của chàng vô lễ như vậy với thiếp.”
Đối diện với sự nhõng nhẽo của nữ tử áo tím, Lãnh Như Tuyết chỉ lãnh đạm nhìn Ưu Vô Song: “Ả ta không phải hạ nhân.”
Nghe thấy lời nói của Lãnh Như Tuyết, nữ tử áo tím một lần nũa chuyển ánh nhìn sang Ưu Vô Song, ánh mắt ả ta trở nên nghi ngờ, hiển nhiên không hiểu lời nói của Lãnh Như Tuyết.
Kì thực, cũng khó trách nữ tử áo tím nghi ngờ, bởi vì trên người Ưu Vô Song tuy mặc trang phục không thô sơ như hạ nhân nhưng lại không hoa quý, y phục đơn giản ấy khiến nhìn căn bản không nhìn ra là một vương phi mà càng giống một hạ nhân.
Không phải hạ nhân? Ưu Vô Song hít một hơi thật sâu, nhìn Lãnh Như Tuyết lộ ra ý chế giễu.
Còn nữ tử áo tím quan sát Ưu Vô Song nửa ngày, nhịn không được hỏi Lãnh Như Tuyết: “Như Tuyết, chàng nói ả ta không phải hạ nhân, vậy ả ta là ai?”
Lần này Lãnh Như Tuyết không trả lời nữ tử áo tím, mà ngược lại là Lãnh Như Phong: “Nàng ấy là vương phi của thất hoàng đệ.”
Nữ tử áo tím ấy nghe thấy lời nói của Lãnh Như Phong, trước tiên là khẽ sửng sốt, sau đó dùng ánh mắt không vui nhìn Ưu Vô Song, sau đó trưng ra nụ cườ ngọt đi về phía Ưu Vô Song, kiêu thanh nói: “Thì ra là vương phi tỉ tỉ, Uyển Tử khi nãy hiểu lầm tỉ tỉ, mong tỉ tỉ bớt giận.”