Một đêm tại phân trạm cứ bình lặng mà trôi qua, Ưu Vô Song và mọi người ngày ngày lên đường, tuy trên đường không ít nơi gặp thổ phỉ làm loạn nhưng vẫn xem như có kinh không nguy mà đến được địa phận của Lăng Phong huyện.
Những việc này bề ngoài xem như thuận lợi nhưng kì thực Ưu Vô Song không hề biết nhân sinh sau này của nàng vì bức thư hàm nhận được tại Lăng Phong huyện mà thay đổi cuộc sống vốn dĩ truân chuyên của nàng.
Vào Lăng phong huyện cảnh sắc xung quanh ngày càng thê lương, cơ hồ như mọi thứ trước mắt chỉ là cánh đồng hoang vu, không có bóng người.
Thậm chí ngay cả cây cối bên đường, đều như không có tinh thần. Còn xung quanh quan đạo (đường đi), nơi nơi đều để lại dấu vết của nước hủy hoại, nghĩ lại, nơi này từng bị nước cuốn trôi, bách tính sống tại đây sớm đã dọn đi hết.
Ưu Vô Song ngồi trên xe, lẳng lặng nhìn ra bên ngoài từ cửa sổ, cảnh sắc thê lương đầy bi ai khiến nàng không khỏi trầm lòng.
Nhưng mà bây giờ nhìn thấy tất cả thì nàng mới phát hiện thiên tai ở đây nghiêm trọng hơn nàng nghĩ nhiều.
Giờ đây mới là phạm vi của Lăng Phong huyện vốn chưa đến nơi xảy ra nạn thủy nghiêm trọng, nhưng tình hình đã tệ đến vầy, nếu như đến nơi trung tâm nạn thủy, vậy thì tình hình chắc sẽ tệ hơn gấp mấy lần.
Nghĩ tới đây, trong lòng Ưu Vô Song bất giác hối hận, nàng không nên vội vàng đáp ứng hoàng đế đến đây trị thủy, cho dù muốn tới cũng phải phái người tới do thám trước.
Nhưng nay nàng dù có hối hận thì cũng không còn kịp nữa, nàng không thể đến mà chưa làm được gì đã rút lui?
Nghĩ kĩ lại thì lòng nàng nhẹ nhõm hẳn, bởi vì tuy hoàn cảnh ở Lăng Phong huyện nghiêm trọng hơn nàng tưởng nhưng nếu như nàng có thể trị được nạn thủy ở đây thì nàng có thể thừa cơ hội này đề ra yêu cầu hưu phi trước mặt lão hoàng đế. Và cũng có thể được sự ân chuẩn của hoàng đế, hưu đi Lãnh Như Tuyết, nhưng mà khả năng này không cao lắm.
Dù lão hoàng đế có yêu thương con mình nhưng trong lòng ông ta cái gì cũng không quan trọng bằng gian sơn, bây giờ ông ta không phải là đang lợi dụng đứa con dâu này sao?
Trong lúc Ưu Vô Song trầm tư, xe ngựa không ngừng tiến về trước, tuy nhiên sự chú ý của Ưu Vô Song không còn là cảnh sắc bên ngoài nữa.
Chỉ thấy Vân Nhi sắc mặt kinh hoảng, âm thanh có chút run rẩy nói: “tiểu thư, nô tì…..nô tì……hình như thấy một người chết………..!”
Người chết? Ưu Vô Song giật nảy mình, nàng thuận theo hướng chỉ của Vân Nhi mà nhìn, bây giờ xe ngựa đã cách một khoảng xa, nhưng nàng vẫn có thể nhìn thấy bên đường tại đám cỏ không cao, ẩn hiện một xác người đang nằm.
Nhìn thấy cảnh này Ưu Vô Song không hề kinh hoảng, bởi vì nàng dù sao đi nữa ở thế kỉ 21 vẫn là cảnh sát, trong quá trình tra án, thi thể của người bị hại không biết đã xem qua bao nhiêu lần.
Cho nên, nàng chỉ điềm tĩnh vén rèm lên, nói với một thị vệ cưỡi ngựa các không xa nói: “Chung Li, dừng lại một chút!”
Ưu Vô Song chỉ tay về phía không xa, nói: “Chung Li, phía trước hình như có người chết, ngươi cho người đến đó xem thử.”
Tuy Ưu Vô Song chỉ bảo Chung Li cho người đi xem, nhưng Chung Li lại đích thân xuống ngựa, một lúc sau, hắn ta trở lại, nói với Ưu Vô Song: “Đại nhân, đó đích thực là người chết, hơn nữa thuộc hạ đã từng gặp qua hắn ta ở phân trạm. Hắn ta chính là một trong số những thương nhân xin tá túc ở phân trạm.”
Ưu Vô Song khẽ giật mình, nhưng với thói quen nghề nghiệp nàng buộc miệng hỏi: “có nhìn ra nguyên nhân chết không?”
Chung Li khẽ giật mình, sau đó rất nhanh đáp: “Đại nhân, người đó xem ra giống như bị loạn đao chém phải, sau đó thi thể bị lôi đến nơi hoang vắng này, nhưng mà như thuộc hạ biết, họ chắc là gặp phải thổ phỉ, đại nhân, chúng ta còn phải vội vàng lên đường không thể lưu lại nơi này lâu, khi nào đến Lăng Phong huyện, thì hãy giao cho tri huyện xử lí.”
Ưu Vô Song gật gật đầu, không nói tiếp gì, nhưng trong lòng nàng thật phần nặng nề, ở đây cách Lăng Phong huyện không xa, nhưng lại có người bị giết và phơi thây nơi hoang vắng, việc này nói rõ, Lăng Phong huyện này không phải là một nơi hỗn loạn thông thường.