Ưu Vô Song vén tấm rèm xe dày cộm lên, nhìn ra bên ngoài, quả nhiên thái dương đã tây tà, hơn nữa nơi xe ngựa dừng chân hình như là một tiểu trấn, đường phố tuy không náo nhiệt nhưng cũng có một số người đi lại.
Nhưng mà những người ấy nhìn thấy quan binh thì đều tránh xa, không dám đến gần.
Ưu Vô Song nhìn người hộ vệ ấy một cái, sau đó bước xuống ngựa, cùng đi đến trạm dừng chân.
Vì thuận tiện ra ngoài, nàng và Vân Nhi lúc rời kinh đã thay nam trang, lúc này họ trong mặt người khác chẳng qua chỉ là hai thiếu niên, cho nên binh lính canh giữ ở trạm cũng không cảm thấy lạ, khi thấy họ đến gần, vội tiến về trước, một nam tử trung niên dẫn đầu hành lễ với Ưu Vô Song, cung cung kính kính nói: “Tiểu nhân tham kiến tuần phủ đại nhân.”
Ưu Vô Song nhìn người lính ấy một cái, mặt không biểu tình nói: “Người chính là thủ lĩnh của phân trạm?”
Nam tử trung niên ấy nhìn Ưu Vô Song, cười đáp: “Vâng, tiểu nhân tên là Chu Phúc, là tiểu mục đầu của phân trạm tại Thanh trấn.”
Nụ cười lấy lòng trên mặt Chu Phúc khiến Ưu Vô Song khẽ nhíu mày, trong lòng nhất thời không có hảo cảm với người này, bởi vì theo trực giác của nàng, những người như vậy rất giống những tên tham quan mà nàng từng xem trong phim tại thế kỉ 21.
Cho nên nàng không hỏi thêm gì, mà chỉ trực tiếp nói: “Phòng của ta đã an bài xong chưa?”
Chu Phúc cẩn thận bồi cười nói: “Phòng của đại nhân an bào ở lầu hai, đại nhân, mời đi bên này.”
Ưu Vô Song “ừ” một tiếng, trực tiếp đi xuyên qua Chu Phúc, bước lên lầu.
Lên lầu hai, Chu Phúc dẫn họ đến một nhã phòng, Ưu Vô Song khẽ đánh giá một chút, căn phòng này tuy thập phần đơn điệu nhưng lại gọn gàng ngăn nắp, cho nên vẫn được nàng xem như vừa ý, quơ tay ra hiệu cho Chu Phúc lui ra ngoài.
Nhưng Chu Phúc thần sắc khẹ do dự, không những không lui ra mà ngược lại còn tiến về trước một bước, nhỏ tiếng nói với Ưu Vô Song: “Đại nhân, hôm nay trước khi người tới đây, có một vĩ bạch y công tử giao cho tiểu nhân bức thư hàm này, bảo tiểu nhân đích thân giao cho đại nhân!”
Dứt lời, Chu Phúc lấy từ trong người ra một bức thư hàm, đưa cho Ưu Vô Song.
Bạch y công tử? Lòng Ưu Vô Song rung động, vậy là Tiêu Tịch? Không lẽ, y biết được mình muốn đi Lăng Phong huyện trị thủy, đã nhanh một bước đến đó đợi sẵn?
Ưu Vô Song chỉ cười nhạt, ngồi lên ghế, nói: “Chẳng qua chỉ là lính của một phân trạm, người ta không có làm gì người, ngươi ghét gì chứ?”
Kì thực, Ưu Vô Song tuy nói vậy, nhưng nếu như khi nãy Chu Phúc không giao thư hàm cho nàng, thì cảm giác trong lòng nàng đối với Chu Phúc cũng như Vân Nhi.
Chẳng qua nàng nhận định bức thư hàm ấy là Tiêu Tịch giao cho nàng, trong lòng vui mừng, cảm giác đối với Chu Phúc không còn ghét như vậy nữa.
Ưu Vô Song thấy Vân Nhi đã trải xong giường, lòng nàng vội vàng muốn biết trong thư hàm viết gì, cho nên liền nói với Vân Nhi: “Vân Nhi, ngươi đi lấy chút thức ăn đến đây, hôm nsy nghỉ ngơi sớm, ngày mai tiếp tục lên đường. Hôm nay chắc ngươi cũng đã mệt rồi?”
“nô tì không mệt, chỉ cần nô tì có thể hầu hạ bên cạnh tiểu thư, nô tì không cảm thấy mệt.”